
con bé, hắn cũng không được cậu.
Đã thế, hắn sẽ nhấn chìm tất cả.
Dẫu gì, tại cái thành phố ngày đêm lẫn lộn này, thiên đường và địa ngục chỉ khác nhau ở mỗi tên gọi.
(Roy, anh seme bị ép làm uke nhà ta đã hóa điên =w=)
Rút từ chiếc ví nhỏ ra một thẻ SIM, Hoàng Công chậm rãi lắp vào điện thoại của mình, hành động cứng nhắc, tẩn mẩn như một người máy.
Chuông đỗ. Có tiếng người đàn ông từ bên kia vọng lại. “Tồng giám đốc.”
“Thế nào?”
“Thiếu gia đã tìm ra Võ Gia Hùng, hiện đang bí mật đưa về Macau.”
Hắn nheo mắt, dù đã biết trước Võ Gia Chính Luận sẽ đi nước cờ này. Song không ngờ lại có thể xác định vị trí ngài chủ tịch quá sớm.
“Còn con bé?”
“Nguyễn Ái hiện vẫn ở Việt Nam.”
“Hả?” chân mày hắn nhướn lên. “Không phải là hắn mang con bé theo bên mình?”
“Đó chẳng qua là trái bom khói nhằm che mắt ngài, Nguyễn Ái thực chất đang được giấu đi tại tư gia của Đặng Phương Ân, cư ngụ cùng con gái là Đặng An Thi.”
“Khốn kiếp…! Cứ ngỡ lần này sẽ giải quyết được bọn chúng cùng một lượt.”
“Ngài định làm gì?”
Hoàng Công chần chừ, sóng mắt ánh lên sự nghi ngờ trong một giây – rồi tắt ngấm. Con người này đã theo hắn năm năm, tuyệt đối sẽ không phản bội. Huống chi, hắn lại nắm trong tay điều mà kẻ này vô cùng quý trọng.
“Cứ để cho Võ Gia Hùng quay trở về,” ngã người ra ghế, hắn đều đều lên giọng. “Cũng đã đến lúc phải giải quyết lão già bệnh hoạn này.”
“Như vậy, tôi vẫn tiếp tục giám sát hành động của họ?”
“Tạm thời như vậy. Khi nào đến lúc, sẽ có việc cho cậu.”
“Ngài có thể cho biết là khi nào?”
“Hà…” hắn cười lạnh, mắt hướng về ly rượu sóng sánh trong tay. “Sớm lắm. Rất sớm.”
“Cứ như vậy. Theo quy hẹn, tôi sẽ lại liên lạc với ngài vào ngày cuối tháng.”
“Được. Làm rất tốt, sau vụ việc lần này, tôi nhất định sẽ theo lời hứa, trao lại cho cậu người đó.”
Đầu dây bên kia thinh lặng vài giây, rồi chợt phất lên đầy phấn khởi. “Cám ơn ngài, thưa Tổng giám đốc.”
“Nhưng người đó chắc chắn sẽ hận cậu vì những việc sắp xày ra. Liệu có đáng không? Kẻ đó thậm chí còn không cùng huyết thống với cậu.”
“Chừng nào ngài không nói, tôi không nói, người đó sẽ vĩnh viễn không biết,” giọng nói bên kia dứt khoát và hết sức tự tin.
“Được, hãy tiếp tục,” nhổm người dậy, Hoàng Công nở một nụ cười tà ám, ánh mắt buông lơi — cứ như đã bỏ rơi cả thế giới. Cũng đúng thôi, hắn đã quyết định từ bỏ con người quý giá nhất trong đời. Chiếm không được… thì đành hủy hoại vậy.
Vươn tay ra cạn vào ly rượu chưa hề động đến của con người quý giá đó, nụ cười chớp mắt chuyển sang u uẩn, rồi đượm buồn — thậm chí mang chút nét cuồng loạn; tuy chất giọng vẫn bình thản khi nói vào điện thoại:
“Cậu đúng thật chưa bao giờ để tôi thất vọng cả, Văn Thành.”
Đặng An Thi chưa bao giờ trông thấy thần tượng của mình suy sụp như vậy.
Cô sợ.
Một Nguyễn Ái tràn đầy nhiệt huyết, tự tin, cao ngạo; nay lại đờ đẫn, buồn bã, yếu đuối đến khó tin. Cô ăn ít, mà dường như là không ăn; nói không nhiều, mà dường như là không nói; ngoài những cuộc viếng thăm Vương Đăng Khoa, cô không hề rời phòng. Niềm vui duy nhất trong ngày là các cú điện thoại ngắn ngủi của thiếu gia. Vào những lúc ấy, chất giọng sôi nổi mới quay trở lại, nụ cười mới hiện hữu trên môi — song e rằng chỉ là gắng gượng.
Cũng đúng thôi, nếu đổi lại là cô, sợ rằng đã ngã quỵ từ lâu. Nguyễn Ái như thế này đã muôn phần quật cường lắm rồi…
Song, An Thi vẫn rất lo. Với tình trạng hiện giờ, đến khi thiếu gia trở về, không biết Nguyễn Ái có còn đủ sức chống chọi trước đả kích lớn lao này?
Đả kích lớn lao ư?
Cô biết, biết chứ. Vì cô chính tai đã nghe được, mắt đã nhìn thấy cơ mà.
Và thể theo lời hứa với đương sự, bí mật này đến chết… cô cũng sẽ đem theo xuống mộ.
Có một lần, Nguyễn Ái đã vô tình để lộ giọng điệu mòn mỏi,“Anh về đây ngay được không…?” Thế là đêm đó, An Thi bị chất vấn bởi ba mình — rõ ràng đã theo lệnh thiếu gia mà tra xét — đến tận nửa đêm. Cũng may, cô trước giờ là con người kín đáo, lời lẽ lại trầm mặc khó dò, vì thế dù là thiếu gia hay Văn Thành, đều không cảm thấy có gì không ổn từ đối đáp của cô.
Nhưng, nó không ổn. Không chút nào.
Nguyễn Ái vì một lý do thần bí không dám chủ động đến thăm Vương Đăng Khoa, song An Thi có thể thấy được cô hết sức lo lắng, vì thế đã tự ý sắp xếp cho cô gặp mặt vị bác sĩ riêng bấy lâu vẫn theo chăm sóc ngài bộ trưởng, cốt làm vơi nỗi lo toan của người chị em thân thiết.
Ai ngờ, lại gây ra họa tày đình.
Việc bắt nguồn từ chuyến viếng thăm của Đan Thanh Tân — bác sĩ riêng của Vương Đăng Khoa — từ nhiều ngày về trước. An Thi nhớ lại, mình đã bất ngờ như thế nào khi ông ấy tự giới thiệu bản thân là một bác sĩ tâm thần…
* * *
“Vốn ông Vương không hề muốn cho cháu biết chuyện,” Đan Thanh Tân thở dài, đầu gật xuống cảm ơn tách trà của An Thi, mắt vẫn dán vào Nguyễn Ái. “Nhưng chuyện đã đến nông nỗi, tôi nghĩ cháu có quyền được biết.”
Nói rồi, ông yên lặng hồi lâu, mặc kệ cho An Thi và Nguyễn Ái đều ngẩn mặt ra đợi chờ. Mãi một lúc khi bắt gặp ánh mắt ái ngại của ông, An Thi mới vỡ lẽ. Bác sĩ Đan vốn chỉ muốn chuyện trò cùng Nguyễn Ái. Đỏ mặt, cô