pacman, rainbows, and roller s
Phản Diện

Phản Diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324874

Bình chọn: 7.00/10/487 lượt.

ã một phát, sau đó bay ngay đến nhà Chính Luận.

Cơ mà… đó chỉ là ước thôi. Haizz…

“Võ Gia Hùng thì cần gặp tôi làm gì? Có gặp thì sẽ mời ngay Vương Đăng Khoa. Nói chuyện với một con bé mười-tám phỏng có chút logic gì với mấy bậc đại gia?”

“À,” đôi mắt Hoàng Công lóe lên tia nguy hiểm — tuy không lộ liễu, miệng nở một nụ cười nhỏ phảng phất sự kinh ngạc. “Một cô bé thông minh.”

“Cảm ơn.” Cô đáp gọn lỏn, thân người tựa ra ghế, mắt nhìn thẳng vào đối phương không hề né tránh — rồi lạnh lùng thêm vào. “Nhưng tôi sẽ cảm kích ông hơn nếu chịu vào thẳng vấn đề chính. Ông thấy đó, tôi không thích mấy trò xã giao nhạt nhẽo này.”

“Cô có vẻ không thích tôi lắm nhỉ?” Hoàng Công ngã người ra, khoanh tay lại và nhíu mày, ra chiều sửng sốt lắm — mặc dù trên miệng vẫn nở một nụ cười hòa hảo.

“Ừ.”

“Trả lời nhanh như thế, cô không cảm thấy quá thất lễ sao?”

“Người thất lễ là ông,” cô thở dài chán chường. “Tôi nghĩ bản thân đã không thể rõ ràng hơn nữa cảm giác của mình về những lời xã giao dư thừa này. Vào vấn đề đi.”

“Thẳng thắn lắm,” Hoàng Công lại mỉm cười. “Tôi thích những con người như vậy.”

“Và đừng nói láo,” cô lườm hắn. “Làm ơn.”

Giám đốc Hoàng có vẻ khựng lại đôi chút, mắt hơi nheo như để đo lường đối phương. Hắn vốn không quen với những dạng người sắc bén như vậy. Đừng nói là cô gái này không hề bị đe dọa bởi phong thái kẻ cả, ngay đến chút dè dặt trước người lạ cũng không buồn thể hiện. Sự bất nhẫn và tính tình thẳng thắn rất hợp với cái tuổi nông nỗi, nhưng tự tin rực cháy trong đôi mắt to tròn lại nói lên một câu chuyện hoàn toàn khác. Xưa nay, Hoàng Công lúc nào cũng là kẻ khiến người đối diện bối rối, tuyệt nhiên chưa bao giờ bị đối phương phớt lờ sự mỉa mai tinh tế của mình như vậy.

Nửa phút trôi qua trong căng thẳng. Cuối cùng, hắn nhấc tách cà phê lên, chậm rãi từ tốn mở lời.

“Xem ra, tôi có thể thấy được vì sao Chính Luận thích cô đến thế. Nội tâm trầm cảm như cậu ấy, dĩ nhiên sẽ bị thu hút bởi một người năng nổ bộc trực như cô.”

“Nội tâm trầm cảm”? (*o*)

Cái tên này… có phải đang nói về Võ Chính Luận của cô không nhỉ? Nguyễn Ái suýt nữa đã đánh rơi cả túi xách trên sàn.

Chưa kịp mở miệng phản bác thì kẻ kia đã thủng thỉnh tiếp lời. “Bởi thế, cô còn đáng lo ngại gấp mười lần đứa con gái họ Dương nghèo mạc kia.”

Đặt tách cà phê xuống, Hoàng Công thu vai, đan tay lại, chân gác qua gối, khí thế hệt người sắp tuyên phán tử hình.

“Tôi nghĩ cô hiểu rõ Võ Gia Chính Luận là người kế thừa duy nhất của dòng họ Võ Gia. Về gia thế, cô khá hơn Dương Hoàng Yến Nhi rất nhiều, song xét cho cùng, cũng không thể đồng đường cùng chúng tôi.” Mắt phất lên, hắn hướng về cô gái đối diện với sự quyết đoán lộ liễu. “Thay mặt Võ Gia, tôi yêu cầu cô từ bỏ Võ Gia Chính Luận.”

Đứa con gái mang tên Nguyễn Ái không ngạc nhiên, không than khóc, cũng chẳng nổi giận như dự đoán. Ngược lại, trước sự khó chịu thầm kín của Hoàng Công, cô nàng chỉ lặng lẽ quan sát hắn một cách chăm chú, chốc chốc lại còn nghiêng đầu ra chiều châm biếm.

Cuối cùng, đến lúc hắn chắc rằng con bé đã sợ quá hóa câm lặng, đương sự lại khoan thai đứng lên, chậm rãi mở túi xách của mình, rút ra một phong bì đặt lên bàn. Đôi tay mỏng manh nhanh chóng mở nó ra, xếp lên bàn những bản hồ sơ khác nhau. Đoạn cô chồm đến, giọng nói bình hòa như thể đang báo cáo dự án với Giám đốc Hoàng Công.

“Hà Nguyễn Đan Tân,” ngón tay chỉ lên bảng hồ sơ đầu, móng tay gõ nhẹ xuống, cô đều đều lên giọng. “16 tuổi, mất tích không rõ nguyên do. Cho đến hiện giờ, dựa vào nhật ký cá nhân, cha mẹ nạn nhân vẫn còn nghi ngờ con trai do bị quấy rối tình dục mà trốn chạy, hoặc đã bị kẻ quấy rối bắt cóc.”

Chỉ lên bản thứ nhì, cô tiếp lời. “Thái Hoàng Sơn, 18 tuổi, tâm lý trở thất thường, hiện đang bị giam cố trong bệnh viện tâm thần. Các bác sĩ nghi ngờ là do những ám ảnh về tai nạn bị cưỡng bức diễn ra cách đây không lâu.”

Cứ thế, cô lần lượt liệt kê nội dung ba bản hồ sơ tiếp theo. Đều là những nạn nhân thanh thiếu niên bị mất tích, bị giết hay gặp tai nạn không may nào đó. Tất cả đều có can hệ đến tội danh quấy rối tình dục.

Và tất cả đều là nam.

Mắt lóe lên tia nhận thức, nhịp thở ngày càng nhanh, Hoàng Công lắng nghe những lời cáo buộc ngầm của Nguyễn Ái mà trong lòng kinh ngạc nhiều hơn lo sợ. Hắn thật không thể ngờ Võ Gia Chính Luận lại có đủ cam đảm thổ lộ hết quá khứ dơ bẩn của mình với con người này. Xem ra, tình cảm giữa họ đã quá sâu nặng…

Bí mật của hắn, bây giờ đã có người thứ năm rõ ràng.

Và Hoàng Công thì, không thích điều này chút nào.

“Cô gái trẻ,” Hoàng Công chậm rãi lên tiếng sau nhiều giây suy tính, miệng chợt nở một nụ cười mỉa mai. “Cho dù là cô có muốn đào sâu, bới móc quá khứ tội lỗi của tôi, thì cũng nên tìm những thám tử tiếng tăm hơn. Những thông tin này tuy rất đáng nể, nhưng rất tiếc,” hắn nhún vai, tay ngửa ra vô cùng tự tin. “Hoàn toàn không liên quan đến tôi.”

Nguyễn Ái ngước đầu lên, đôi mắt mở to ra chiều sửng sốt. Đoạn, cô đứng thẳng dậy, tay đưa lên che miệng như thể vỡ lẽ ra một việc vô cùng khôi hài.

“Hoàng Công à Hoàng Công, cho là