
g, tay mở tủ lôi ra một xấp hồ sơ dày cộm. Trong đấy có hầu hết các thông tin về Võ Chính Luận, từ mẫu giáo học ở đâu, lớp 6 giật giải võ thuật gì, cho đến những con người dù quan hệ rất nhỏ với anh cũng được liệt kê chi tiết. Lật lật một hồi, mắt cô dừng lại ở một nhân vật, mày lúc này càng nhíu lại.
Cô mất thêm gần một giờ để xem qua một số nhân vật khác, sau đó đóng tập hồ sơ và dứt khoát đứng dậy. Những thông tin này vốn chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bỏ tiền thuê bất kỳ thám tử loại ba nào cũng có thể tìm ra. Nhưng có một vài điều, e rằng chỉ những người đã quá quen — nhưng lại chọn mắt nhắm mắt mở — hệ thống nhân sự của tập đoàn — hay nói đúng hơn là tổ chức Võ Gia, thì mới có thể giúp cô giải mã.
Cô mở cửa phòng, toan đến phòng Vương Đăng Khoa. Thật sự là việc không thể chờ đến sáng. Giữa đường sực nhớ ra ông ta vốn đang công tác tại thành phố Y, thế là tiu ngỉu quay về. Tuy nhiên, đến góc quẹo ở sảnh dưới thì va vào một người.
“Vú!” cô la khẽ, tay đỡ lấy thau nước trên tay bà. “Vú làm gì giờ này chưa ngủ?”
Nhìn thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt người đàn bà khắc khổ, cô nheo mắt lại đầy nghi ngờ, cúi xuống vật trong tay bà thì vỡ lẽ.
“Vú! Đây là gì? Vú bị thương sao?” cô hốt hoảng nắm chặt vai bà, mắt kinh hoàng khi nhìn xuống thau nước đỏ thẫm. Nếu không nhờ chiếc khăn trắng nhuộm máu nổi lềnh bềnh, thì trong ánh đèn mù mờ này, còn lâu cô mới nghĩ ra được đó là máu.
Bà lắc đầu nguầy nguậy, đoạn gấp rút đẩy cô lên lầu. “Làm gà thôi. Con về phòng ngủ đi! Sáng ra sẽ không có gì nữa!”
Nguyễn Ái nhìn khuôn mặt khổ não của bà, rồi — một cách kinh ngạc — lặng lẽ gật đầu và bước lên. Cô sống đủ lâu với người đàn bà này để biết rõ bà đang vô cùng bế tắc, nếu không thì sao lại đưa ra cái lý do vớ vẩn như vậy? Bà sẽ không hé môi đâu, mặc cho cô ra sức gạn ép.
Và người có khả năng khiến bà im lặng như vậy thì chỉ có một.
Đợi một lúc lâu, khi bóng bà đã khuất sâu dưới bếp, cô mới rón rén bước xuống sảnh dưới, theo đường hành lang bên hông và tiến sâu về khu vườn sân sau. Nói thật, gọi là vườn cho sang trọng, chứ nó chẳng khác gì một khu rừng nguyên sinh cỡ nhỏ. Cỏ mọc cao lên đến gối, dây leo bò trườn khắp nơi, côn trùng rắn mối sinh sôi nảy nở, kinh khủng vô cùng. Vì bản tính thích sạch sẽ, lẫn quyết tâm bảo toàn sắc đẹp của mình, Nguyễn Ái có thể nói là chưa bao giờ đặt chân ra đây, và lại vào ban đêm nữa chứ!
Thế nhưng, chỉ có màn đêm mới khiến cô chú ý đến ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khe cửa hơi hé mở. Căn nhà kho cũ kỹ nơi xó vườn đó lại có người ở hay sao?
Thật ra mà nói, bước vào một khu rừng đầy rắn rít ruồi muỗi vào ban đêm, lại còn dấn thân vào nơi có khả năng chứa chấp một kẻ lạ mất máu gần chết, thì quả thật không phải việc làm của một người sáng suốt.
Song, Nguyễn Ái biết kẻ đó hoàn toàn không lạ chút nào, và tuyệt nhiên không thể bỏ mặc.
Đẩy cửa ra thì mùi cồn gắt mũi đã xộc lên, vào sâu thêm thì trông thấy đồ đạc ngổn ngang, bừa bộn, chăn đệm rải rác trên sàn. Cách bài trí vô cùng quen mắt, dứt khoát là phong cách Nhật Bổn. Cô tiến thẳng đến nhân vật ngồi ngã đầu ra tấm bình phông, khuôn mặt trắng bệch, miệng thở dốc, máu rỉ ra đỏ thẫm trên cánh tay được băng bó kỹ lưỡng.
Chợt vỡ lẽ.
Giọng cô thoát ra có phần phẫn nộ, có phần run rẩy. Lo sợ đã áp đảo cả sự ngạc nhiên đáng ra nên có.
“Ông không phải đang ở vùng Y chủ trì hội họp? Sao bây giờ lại trốn nơi đây tự tử?”
Đôi mắt Vương Đăng Khoa mở bừng, ông bật người đứng dậy, song có lẽ mất máu quá nhiều, nên lại chao đảo ngã xuống đệm. Nguyễn Ái cắn môi nhìn ông, không lại đỡ cũng chẳng lùi bước, cảm thấy mất tự nhiên ghê nơi. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trông thấy một Vương Đăng Khoa… không uy nghi, không mạnh mẽ như thế này. Nhất thời không biết phản ứng thế nào, bèn chậm rãi tiến đến chiếc đệm đối diện và ngồi xuống.
“Con…” Vương Đăng Khoa chống đỡ thân bằng cánh tay lành lặn của mình, biểu hiện có phần giãn ra đôi chút khi trông thấy sự bất ổn trên gương mặt xinh đẹp “…đang lo cho chú sao?”
“Dĩ nhiên rồi,” cô nói mà không thèm suy nghĩ. “Ông nghĩ tôi là người máy à? Dù tôi có thù với ông thật. Nhưng sống chung lâu thế này không lẽ nào không có tình cảm?”
Vương Đăng Khoa sững người ra vài giây, chút màu sắc đã trở lại trên gương mặt trắng bệch. Tuy những lời cô nói vô cùng mâu thuẫn – đến độ buốn cười, ông biết chúng đều rất thật lòng.
Đáng ra thì… ông đã nên hỏi câu này từ lâu mới phải.
“Với lại,” cô ung dung tiếp lời, chẳng hề chú ý đến sự nồng ấm trong mắt ông, chân mày ngày càng nhíu lại trước vết thương vẫn còn rỉ máu, “ông cũng là ‘cơm áo gạo tiền’ của tôi nữa.”
Vương Đăng Khoa bật cười yếu ớt.
Thế rồi, cả hai cứ ngồi đó nhìn nhau đến gần năm phút. Chẳng ai nói gì.
Nguyễn Ái biết rõ ông sẽ chẳng chịu giải thích, nên cũng không muốn hỏi han dư thừa, song lại không cam lòng rời đi.
Vương Đăng Khoa quá rành bản tính bướng bỉnh của cô, tuy không hỏi nhưng cô sẽ không chịu rời khỏi, thế nên cũng chẳng buồn mở miệng xua đuổi.
Đây là chuyện xảy ra khi ta hiểu đối phương quá rõ… (=__=)
Sau một lúc, thần sắc ông dần dần hồi p