
ạp một cách lạ thường.
“Anh đừng theo em nữa,” cô gái nhẹ nhàng nói. “Võ Chính Luận chính là người em cần tìm bấy lâu. Em sẽ không thay đổi đối tượng nữa đâu.”
Trong bộ âu phục xám trang nhã, Văn Minh đan tay lại, người hơi chồm về phía trước, mang trên mặt là vẻ thuyết phục thường thấy nơi những doanh nhân kỳ cựu.
“Nhưng hắn là Võ Gia, lại là con một. Võ Gia Hùng là người như thế nào thì người trong giới thượng lưu như chúng ta đều hiểu rõ. Ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận em đâu.”
“Em chỉ cần sự chấp nhận từ một người duy nhất,” cô bình đạm nói, môi nhấp nhẹ một chút cà phê.
“Em không hiểu hay sao? Cho dù Võ Gia Chính Luận có chấp nhận em đi nữa—”
“Em không nói anh ấy,” đặt tách cà phê xuống, cô ngắt lời Đoàn Văn Minh. “Là em. Em chỉ cần sự chấp nhận của bản thân.”
Nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp: cái cách mà cô ngước cao đầu, mắt long lên, cằm vênh ra đôi chút; Văn Minh đã quá quen thuộc — dù chỉ sau hai năm quan sát cô trong thầm lặng.
Đó là những lúc sự tự tin của cô bé Nguyễn Ái đang ở mức đỉnh điểm.
Anh mỉm cười khổ não, đáng ra phải nên biết trước cô sẽ nói câu này. Nguyễn Ái xưa nay vẫn chỉ cần mỗi sự đồng ý của bản thân. Ít nhất thì, Nguyễn Ái mà anh biết là như vậy.
“Em vẫn còn trẻ. Có lẽ lời anh nói bây giờ không lọt tai, nhưng về sau em sẽ thấy hối tiếc. Sự việc trên đời này không phải mình muốn là được, Ái à.”
“Nhưng muốn rồi mà không cố hết sức đạt được lại còn đáng tiếc hơn.”
“Em…” Văn Minh thở dài, mắt nhắm lại “…có biết mình đang nguy hiểm như thế nào không? Võ Gia Chính Luận sẽ khiến cuộc đời em rơi vào bế tắc.”
“Nếu rơi vào bế tắc thì em sẽ tự đương đầu,” cô đáp, đoạn ngước lên đối mặt người đối diện, sự kiên quyết hằn rõ trong cái nhìn đanh thép. “Và tên anh ấy làVõ Chính Luận. Họ Võ Gia vốn đã bị Chính Luận chối bỏ từ lâu.”
Văn Minh lắc đầu. “Em và anh đều biết quá rõ chuyện đó không mang ý nghĩa gì. Võ Gia Hùng chưa một lần công khai chấp nhận sự ly khai đó.”
“Em biết. Nhưng có ly khai hay không không đến lượt chúng ta nói nhiều. Hãy cứ để thời gian phán xét.”
Đoàn Văn Minh lại thở dài, lần này đã hoàn toàn khuất phục. Anh biết trước kết quả sẽ như thế này, nhưng vẫn cố chấp muốn thử. Nếu là bình thường, anh sẽ không lo lắng cho cô như vậy. Bởi Nguyễn Ái mà anh biết thay bạn trai như thay áo, tiêu chí chỉ hướng về vẻ đẹp bên ngoài, nào có vướng mắc chút cảm xúc bên trong.
Tuy nhiên, lời nói của cô trong thang máy Quang Hưng ngày trước đã khiến anh chột dạ. Nguyễn Ái có lẽ đã cặp kè rất nhiều người, song chưa từng chính miệng nói yêu ai.
“Thì em đến nhà người em yêu chứ sao.”
Anh nhắm mắt trước sự lên tiếng của ký ức. Có chút vỡ lẽ. Rất nhiều đau xót.
Văn Minh vốn đã chú ý đến cô từ hơn hai năm trước, trong một bữa party thuộc giới thượng lưu. Sự đeo bám công khai một anh chàng vệ sĩ điển trai của cô đã thu hút nhiều sự chú ý. Và Văn Minh, dù lúc đó không ưa huyên náo, đã không thể thoát khỏi sức thu hút của cái gọi là quyết tâm nồng nhiệt từ cô gái trẻ. Song mãi đến hai năm sau, anh mới đưa ra quyết định đeo đuổi cô, vì nghĩ rằng cô đã đủ chững chạc để chấp nhận một mối quan hệ bền vững. Mọi việc tưởng như suông sẻ, thuận lợi đến không ngờ. Cô đã đồng ý, dù đó là lần đầu tiên chạm mắt đến anh.
Cho đến khi Võ Chính Luận xuất hiện.
Và giờ đây, nhìn thấy cô như thế này: Mái tóc nâu kiểu cách nay đã trở nên đen tuyền, quần áo sành điệu giờ lại hóa thục nữ; anh còn có thể nghi ngờ những lời nói trong thang máy được chăng?
Hụt hẫng nhiều hơn đau nhói.
Anh vốn là con người trầm lặng, từ nhỏ đã chững chạc đến không ngờ, ngay cả trong tình yêu cũng rất lý trí. Việc anh chịu đứng trong bóng tối đợi chờ cô suốt hai năm không phải đã chứng tỏ quá rõ? Anh đã yêu cô rồi, yêu sâu sắc.
Nhưng lại theo cách riêng của mình.
Nếu, cô có bị bỏ rơi hay vấp ngã, anh sẽ tiếp tục đợi chờ, rồi dang tay đón nhận.
Nếu, cô nay đã có người mình thật tâm yêu thương, anh sẽ lẳng lặng chúc phúc.
Nhưng nếu, người đó lại là Võ Gia Chính Luận.
Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Em thật sự không còn chút cảm xúc gì với anh?” Văn Minh mở lời, giọng cố tình lộ sự chua xót.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, đoạn thở dài. “Nếu nói không thì là nói dối. Nhưng đem so với cảm xúc của em đối với Võ Chính Luận, thì thua rất xa.”
“Em vẫn rất thật thà,” anh cười khổ.
Lặng thinh vài phút, cô chậm rãi đứng lên, tay còn nấn ná trên tách cà phê uống dở, tay kia chặn lại động tác đứng dậy của Văn Minh, ánh mắt cô cương quyết.
“Đừng theo em nữa, Văn Minh. Võ Chính Luận là một người rất chiếm hữu. Lần này em theo anh cũng để nói rõ điều này. Em không muốn lần sau nhìn thấy anh là trong bệnh viện, hay tệ hơn nữa…”
Vốn nghĩ điều tệ hơn bệnh viện phải là nhà xác, hay nghĩa địa; thế nên thiếu gia nhà họ Đoàn không tài nào hiểu nỗi điều quái gỡ gì đã khiến Nguyễn Ái thốt lên sáu chữ cuối cùng:
“Hội trường Học Viện Việt Duệ.”
Điều kinh khủng gì đã xảy ra với cô tại cái hội trường truyền thuyết đó chăng?
(Có cái gì đâu, chỉ bị hăm xởn tóc thôi mà ==”)
À, chỉ biết thắc mắc của anh đã khép lại sự kiện động trời