
đang ở ngoài cửa…”
Tạ ơn Chúa! — cô thở phào, đoạn không tiêu phí chút thời gian nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy tọt vào nhà tắm.
Lúc này đã thay đồ xong, cô xoay qua xoay lại ngắm bộ dạng mình trong gương chỉnh trang. Ừ thì mái tóc nhuộm đen có hơi rối mù thật, (toàn do ai kia vò đầu cô tối qua ><) trang phục có đơn giản và kín đáo thật, nhưng cô trông không tệ như bản thân tưởng tượng. Ít ra mái tóc màu đen mới nhuộm làm làn da ngọc trai của cô gần như tỏa sáng, chiếc váy xanh cổ tròn giản dị dài đến gối khiến cô trông như một nàng nội trợ tân thời. Vậy mà thoạt đầu cô vô cùng tội nghiệp bản thân khi liên tưởng đến hình ảnh một người quá phụ quê mùa cơ đấy. Tiếc nuối lắm chứ khi phải từ bỏ những thứ đẹp đẽ, nhưng nếu điều đẹp đẽ nhất trong đời bảo rằng cô phải làm thế thì tiếc nuối gì cô cũng nguyện nuốt vào.
Có điều… quả là không quen với cảm giác xấu hổ chút nào… Mỗi lần ngượng ngịu thẹn thùng là cô thấy mình thật biến thái.(>.<)
Thở dài.
Cũng phải thôi, ai bảo tình yêu cô chọn thuộc dạng biến thái siêu cấp. Đã thế, lỡ “biến” rồi thì điên đến “thái quá” luôn!
Mở cửa hí hửng đi ra, tính là lén hôn anh một cái, (vì đó giờ đều anh chủ động cưỡng ép không mà *w*) ai ngờ gặp ngay cảnh tượng oái oăm nơi phòng khách.
Chính Luận của cô đang ngồi đó, thư thái, đệ vệ, nhàn nhã như ngồi trên đỉnh thế giới; hờ hững nhìn vào người đàn ông nghiêm nghị đối diện — vốn đang tọa bệ trên sofa một cách oai phong không kém.
Cô có thể nhận ra dáng vẻ uy nghi ấy ở bất cứ nơi đâu.
Vương Đăng Khoa.
Haizz…
Cô thở dài, biết ngay sớm muộn gì ông ta cũng tìm đến, chỉ là không ngờ sớm đến thế. Mà cũng đúng, đêm qua cô không về nhà; lại bỏ quên cả điện thoại, túi xách lẫn người tài xế riêng tội nghiệp trong xe.(mê trai quá mà ^^”)Việc Vương Đăng Khoa lại chờ đến tận sáng mới đến đây đòi người đã là lạ quá rồi. Chắc hẳn ông ta vừa công tác về, mới biết chuyện đã vội vã phóng đến đây.
Cả hai người đàn ông này cũng lạ, chẳng ai chú ý gì đến sự xuất hiện của cô. Cho dù có thì cũng vờ như không có. Chính bản thân cô cũng lạ đời nữa, khi ung dung tiến thẳng vào giữa phòng và ngồi xuống cạnh Chính Luận với vẻ mặt bình hòa. Sự yên lặng trải ra như than chì treo dưới tóc, cuối cùng đã bị cắt đứt bởi Vương Đăng Khoa.
“Tôi đã được thông báo chuyện của hai người, và cũng biết tường tận gia thế của cậu,” một cách điềm tĩnh, ông chậm rãi mở lời, đúng chất giọng của người làm chính trị. “Tuy cậu là xuất thân từ danh môn Võ Gia, nhưng phàm là người tinh ý đều hiểu được giữa con gái một công chức chính phủ và người thừa kế một tập đoàn thế giới ngầm, tuyệt nhiên không nên có chút quan hệ gì cả. Nguyễn Ái thuộc trách nhiệm của tôi. Và tôi muốn cậu từ nay không được qua lại với nó nữa.”
Nguyễn Ái lại thở dài, khẽ liếc sang Chính Luận, lo lắng không biết anh có giận không khi cô không hề lên tiếng phản đối Vương Đăng Khoa. Không phải cô nể sợ gì ông ta, nhưng quả thật cô thuộc trách nhiệm của ông ấy. Với hằng ấy tiền tài và thời gian ông đổ lên cô, cô cảm thấy mình ít nhất cũng nên cho ông cái quyền đó. Nhưng đấy là vì cô biết Chính Luận sẽ không đời nào thuận theo đề nghị này — ít nhất thì, Chính Luận mà cô biết sẽ không. Chưa kể đến họ Vương cơ bản khó lòng chọi lại hào môn Võ Gia, đưa ra điều kiện với kẻ kế thừa Võ Gia chẳng khác nào vào tiệm đồ ngọt mà đòi bán kẹo.
Nguyễn Ái đảo mắt đến gương mặt Võ Chính Luận. Vô cảm, điềm nhiên, lạnh lùng. Đúng phong thái khinh ngạo của con nhà Võ Gia. Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng.
“Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”
Sáu mắt nhìn nhau. Không một ai phản ứng.
Khuôn mặt Vương Đăng Khoa vốn thường ngày khoác lên lớp vỏ ngoại giao điềm đạm, nay lại bị bảy chữ của Võ Chính Luận làm cho đỏ lừ, rồi xanh, rồi tím.
Đừng nói là Vương Đăng Khoa, Nguyễn Ái — kẻ tự hào ít nhiều nắm được chút tính khí thất thường của ngài Ác Ma — giờ đây cũng đóng băng toàn thân.
Sao lại… >.<
“Ái, có thật không?” Vương Đăng Khoa, bằng tất cả công phu kiềm nén được tôi luyện trên chốn quan trường bấy lâu, quay sang hỏi cô bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.
Ơ… cô biết nói gì đây?
Đúng là… họ đã ngủ cùng nhau thật, nhưng vốn chỉ là ngủ thôi mà! (>.<)
Mặt cô đỏ gấc. Gật đầu.
“Hắn không bịa đặt?” không tin nổi vào mắt mình, ông lại hỏi dồn.
Chính Luận làm thế… vốn đâu phải là dối trá gì. Chỉ là… vì ông hiểu sai thôi.
Lại gật đầu.
Vương Đăng Khoa vô cùng kinh ngạc. “Con yêu hắn?”
Lần này thì gật đầu không hề phân vân.
“…”
Cứ thế, giữa gian phòng chan hòa nắng sớm, sự tĩnh lặng giãn ra căng thẳng.
Vương Đăng Khoa vốn không tin nổi món bảo bối của mình lại có khả năng yêu thương một người, vì thế rất tự tin khi đề ra điều kiện ấy với Võ Chính Luận. Vậy mà giờ đây chính con bé thừa nhận đã yêu tên hoàng tử thế giới ngầm này, lại còn lên giường với hắn! Ông sống với Nguyễn Ái đủ lâu để hiểu rõ con người của cô. Nếu cô đã chịu trao ra tất cả, thì đừng nói Võ Gia dùng thế lực chèn ép ông, bản thân Nguyễn Ái cũng sẽ theo đuổi đến cùng. Tính khí con bé