
à em thuộc dạng người thích tự mình đứng dậy ấy mà. Đỡ em rồi em lạnh nhạt đẩy ra, xong kêu lên ‘Mặc kệ tôi!’ hay gì gì đó thì ngại lắm.”
“Mát dây hả? Có người đỡ lên là may rồi. Ai ở không mà còn đóng phim nhiều tập?!” cô mắng anh rồi ngoác miệng cười hì hì.
Bên Nguyễn Ái, sao không khí lúc nào cũng nhẹ hẫng ấy nhỉ?
Văn Thành vừa cười vừa lẩm bẩm. “Em đúng là tâm thần.”
“Em nghe đó nha!”
“So—rì!”
“Nhưng phải tâm thần chứ, không thì tụi nó đâu tha cho em sớm vậy.”
“Hả? Ý em là sao?”
Cô cốc vào trán anh rõ to.
“Vậy mà tưởng anh hiểu em lắm! Xì…”
Văn Thành xoa xoa lấy trán, cái nhíu mày từ từ giãn ra. Trên gương mặt anh là sự đan xen giữa nghi ngờ và vỡ lẽ.
“Là ‘sợ’?”
Cô nhìn anh, híp mắt cười khì. “Bingo!”
“Anh vẫn không hiểu,” Văn Thành nhăn nhó, ném cái nhìn ương bướng về phía Nguyễn Ái.
“Vậy chứ anh lôi cái lập luận đó từ đâu ra?”
“…”
Thở dài, cô luồn những ngón tay trắng muốt vào tóc thay lược, chỉnh tề lại đầu tóc. “Phải khiến chúng tưởng em bị tâm thần, cứ cười cười khích khích, đánh không đánh mà đỡ không đỡ. Chúng sợ.”
“!!!”
“Làm gì ngạc nhiên thế? Đó là tâm lý chung của người thường mà: Sợ người điên.”
“Sao không đơn giản chạy đi?”
“Chạy rồi mốt tụi nó đón đánh nữa cũng như không. Cái này mới độc nè,” cô lắc lắc đầu, mái tóc bây giờ lại bồng bềnh, tỏa sáng trong ráng chiều. “Trước khi chúng đi tặng chúng một nụ cười bệnh hoạn. Thế là mai mốt khỏi phiền em!”
Văn Thành hết sức kinh ngạc.
“Thật ra, em cũng nghĩ đến vụ ‘chơi lại’ tụi nó rồi…nhưng như thế không ổn lâu dài. Chừng nào mà anh Chính Luận vẫn chưa rút cái Phán Quyết tào lao ấy về, thì vẫn còn đứa sẽ đến phiền em…”
“!!!” (Mặt Văn Thành—> o.o)
“…Mà em thì không tiện ‘mách lẻo’ với ông thị trưởng lúc này được. Nên cứ giả tâm thần là tốt nhất!”
Trong đầu Văn Thành lúc này đang lùng bùng suy nghĩ rối ren. Trời ạ! Gộp một đống như vậy trong một chữ ‘sợ’, hỏi ma nào có thể hiểu cơ chứ!
“Với lại, dựa theo độ ‘tám’ của lũ ‘con buôn’ vừa rồi thì việc này lo gì chẳng lên mạng ngày mai — À không, tối nay chứ!” Nguyễn Ái lại nở nụ cười bừng sáng. “Đến lúc đó để coi ma nào dám đến phiền chị hai nhà này!”
Nói rồi cô chống nạnh cười, vờ vịt dáng điệu của một bậc đại ca. “Hô hô hô…”
“…”(Văn Thành hết nói =.=” )
“Ý mà, như thế nam tính quá, phải thế này mới đúng nhỉ?” cô chéo chân, khoanh tay rồi hất tóc cười theo kiểu công chúa đỏm dáng. “Hi hi hi…”
“…”(Văn Thành hết nói tập 2 =.=”"” )
(Ái nhà này ‘man’ quá cỡ ^^” )
Phó tướng Devil thở ra nhè nhẹ, anh khẽ lắc đầu nhìn nàng đồng mình phản diện của mình mà mỉm cười. Đúng là một phong cách lạ đời! Một phong cách rất… Nguyễn Ái.
Song anh vẫn lo.
Nếu Chính Luận có thể hiểu được Nguyễn Ái đến vậy, chỉ dùng một từ ‘sợ’ để diễn đạt hết những hành động tâm tình của cô — ngược lại, Nguyễn Ái khi nghe chỉ một từ đó, lại có thể hiểu được nó bao hàm những gì; vậy thì sao việc đơn giản như Nguyễn Ái yêu anh ta, vốn ai cũng có thể nhìn ra được, Chính Luận và Nguyễn Ái đều không thể đoán ra?
Có lẽ họ không lớn lên cùng tình yêu…
Hai con người này… tại sao vừa giống nhau đến đáng sợ, lại vừa có thể khác nhau đến não lòng như thế?
Văn Thành thật tình không thể hiểu nỗi.
Như thế này… càng không thể để việc Nguyễn Ái yêu Chính Luận được biết bởi cả hai người họ — Văn Thành thầm nghĩ — Nếu Nguyễn Ái nhận thức được, thì Chính Luận sẽ nhanh chóng rõ ràng. Và nếu con ác ma này biết, lại sẽ còn hành hạ Nguyễn Ái đến dường nào đây?
Anh nhất định không thể để họ biết.
Nghĩ thế, Văn Thành từ giã Nguyễn Ái rồi quay chân trở về lớp học vừa rồi, nơi có hơn 30 nhân chứng tận tai nghe thấy lời thổ lộ ‘vô tình’ của Hồ Ly Phản Diện.
(Chết vịt chưa ^^ có 30 người lận, hông lẽ ‘thủ tiêu’ hết hả ông tướng ^^” )
* * *
Cũng trong góc khuất hành lang đó, giờ chỉ còn một người lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái, xung quanh toát ra sự cô độc đến ảo não. Trên gương mặt hoàn hảo — lần đầu tiên trong nhiều năm — để lộ một sự khắc khoải đến chạnh lòng khi anh khẽ lẩm bẩm vài từ…
“Nếu dính chặt vào tôi, thì bọn họ đã không thể làm gì được em…”
“Em không sao, em tự ăn được mà, anh tỉ mỉ quá đấy.”
Dương Đoàn Yến Nhi mỉm cười hiền từ. Tuy nói thế, nhưng cô không hề đẩy ra khi Chính Luận đút cháo cho mình.
Anh vẫn yên lặng như thế, bình đạm như thế, ánh nhìn vẫn ấm áp như thế. Vẫn là Chính Luận ngày nào của Yến Nhi, chứ không phải con quái vật điên cuồng của giờ phán quyết hôm đó.
Yến Nhi không ngờ mình lại có thể vui mừng đến vậy khi anh xuất hiện trước cổng nhà cô lúc chiều. Cô như được trút bỏ gánh nặng ngàn cân, lo lắng về phản ứng của anh sau khi xem cái clip trên mạng đó dường như tan biến. Anh phải yêu cô rất nhiều, mới có thể bỏ qua lỗi lầm tệ hại đến vậy. Khi anh như thế này: lặng thinh, dịu dàng chăm sóc cô; Yến Nhi cảm thấy bản thân lại trở về một cô gái hiền lành thiện tâm — một Yến Nhi với trái tim bao dung cao cả.
Nhưng giờ đây, cô cũng hiểu rằng mình còn có một con người khác, ẩn sâu trong phần đen đúa của trái tim.
Yến Nhi vừa căm ghét, lại vừa yêu thích con người đó. Căm