
hù dâu, đĩa sứ… Tất cả đều là những thứ từng một thời ngự trị trong cái danh sách cô vội vàng nguệch ngoạc ngày nào.
“Như thế này, khi cưới rồi em sẽ chẳng thể bảo rằng mình thiệt thòi vô hạn. Hơn nữa, đơn kết hôn cũng sẽ chính tay em tự ký. Vậy đến hết kiếp này cũng không thể tráo trở nuốt lời.”
Lời nói lúc đó dường như trách móc, dường như mỉa mai, lại dường như yêu thương vô hạn. Xem chừng, mâu thuẫn giữa hạnh phúc và bóng ma quá khứ vẫn còn đấu tranh xâu xé trong tâm trí anh. Dạo gần đây tâm tình Chính Luận – không hiểu do bệnh tình hay áp lực công việc – trở nên thất thường, không còn dịu dàng như xưa – lúc cô mới phát hiện ra anh bị bệnh và đề nghị kết hôn…
Khi vui thì chiều chuộng vô cùng, đôi lúc lại nóng nảy vì những việc còn con nhất. Lúc này có thể vừa cười vừa mãnh liệt hôn cô, lúc sau có thể bỏ đi lái xe cả nửa ngày trời, báo hại cô phải cầm dù đứng ngóng trước nhà đến tận tối mịt, sau đó về đêm lại lặng lẽ ôm chặt cô vào lòng trong vòng tay run rẩy.
Nguyễn Ái cảm thấy anh rất lạ, bắt đầu có chút lo sợ nhen nhóm. Cô từng một lần nói thẳng với anh, rằng anh đừng hòng đến giờ phút này lại bày đặt ra vẻ cao cả, mặc cảm bệnh tật nên muồn ra đi bỏ lại cô một mình – vì trên đời này, cô chẳng còn ai ngoài anh. Có đâu ngờ, lý do khiến Chính Luận mâu thuẫn bất an lại không có chút gì liên quan đến hai chữ “bệnh tật”.
Cách đây vài giờ, sau ái ân cuồng nhiệt. Như thường lệ, cô rón rén ngồi dậy vào phòng tắm lục tìm thuốc uống. Chẳng ngờ lại bị anh phát hiện. Không giải thích được vì sao mình lại cần dùng thuốc tránh thai, cô đành đơn giản tuyên bố không thích trẻ nhỏ. Biết giải thích sao đây? Không lẽ bảo rằng, cô thật không muốn bỏ lại một đứa trẻ có–hoặc–không–có khả năng bị bệnh tâm thần một mình trên cõi đời này, vì thế không muốn có con cùng anh?
Vậy nên, dù muốn hay không cũng đã khiến anh có phần khó chịu. Người đàn bà chung chăn gối sắp sửa thành hôn cùng mình, sau lúc âu yếm lại lén lút ngừa thai; bản thân anh có không thích trẻ con đi nữa, cũng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, khó tránh nghĩ ngợi lung tung.
Về sau, dĩ nhiên, cả hai không thể nào ngủ được. Nguyễn Ái vì muốn làm vơi sự căng thẳng, đã nhất nhất đòi đi tham quan Vatican .
Mục đích chính là khiến anh quên đi việc không vui diễn ra vừa rồi, cô không ngờ bản thân cũng cảm thấy chuyến tham quan này thật thú vị. Ban đêm bên trong thành Vatican không hẳn là vắng vẻ, nhưng so với ban ngày là một sự khác biệt lớn lao. Dù đã hơn nửa đêm, ánh đèn vàng vẫn còn sáng rực mọi ngã, tạo cho quốc gia này sự mông lung thần thánh hệt cái tên gọi, lại ấm áp cổ kính theo một cách riêng.
Anh dẫn cô đến Đài phun nước Trevi, nhưng lại không cho cô ném thả đồng tiền, bảo rằng làm thế thật không biết cô sẽ cầu mong thứ gì. Và Võ Gia Chính Luận với những thứ mình không chắc, tốt nhất không nên cho nó xảy ra.
“Em còn có cầu mong gì nữa chứ?” cô đã bất bình phản bác. “Dĩ nhiên là ở bên cạnh người mình yêu đến hết đời rồi.”
“Chỉ sợ người yêu không chỉ có một.”
“Anh nói gì?”
“Không gì. Đi thôi.”
Cứ như thế, cái “không gì” của anh, vì không được ai kia chú tâm vào, đến lúc tiến vào Quãng trường Tây Ban Nha, thực sự đã trở thành chuyện lớn.
* * *
Quãng trường Tây Ban Nha, lúc này đã là 1 giờ 3 phút sáng…
“131, 132, 133…”
“Em có thôi ngay không? Đếm nãy giờ không mệt sao? Đã bảo là 138 bậc. 138.”
“…134, 135… 135!”
“…”
“Chỉ có 135 thôi!”
“Không thể. Là 138.”
Nguyễn Ái kéo chặt hơn chiếc khăn choàng quanh cổ, mũi nhăn nhăn ra chiều bất mãn khi ném mắt về phía thân hình cao lớn trên đỉnh dãy thang dài cổ kính, ánh đèn vàng vọt từ hai bên rọi tỏa toàn thân, khiến con người trông chẳng khác nào một vị thần La Mã. Đệ vệ uy nghi.
“Rõ ràng em đếm là 135.” Vẫn chưa chịu thua vẻ khoan thai tự tin lúc này của anh, cô cao giọng nói lớn. “Anh vốn đâu có đếm, làm sao đoán thôi mà khẳng định được nó là 138?”
“Đó không phải là đoán. Là số liệu chính thức sách vở đưa ra. Dãy thang nối liền Đài phun nước Barcaccia và Nhà thờ Trinité des Monts bao gồm 138 bậc.”
Võ Gia Chính Luận đứng đó, trên Nguyễn Ái một bậc, đầu cúi xuống nhìn chăm chăm vào gương mặt ương bướng của cô gái nhỏ. Mái tóc dài giấu vào chiếc khăn choàng trắng và áo khoác kem dày cộm, tay cô đút sâu vào túi áo trong khi vai nhún nhún liên tiếp để giữ ấm. Trời vào đêm tại Rome rất lạnh, huống chi nơi họ đang đứng lại vốn là đỉnh đồi, gió lùa qua đặc biệt mang theo sự rét buốt của nước Ý – một cách tài tình – vẫn xâm nhập vào được Thành Quốc Vatican kiên cố.
Kéo mạnh chiếc khăn trên cổ, anh nhẹ nhàng đem nó choàng lên đầu cô, che lại đôi tai đang ngày càng ửng đỏ và gò má trắng toát, lần đầu tiên nhớ ra Nguyễn Ái rất sợ lạnh.
“Đã bảo nên ở nhà. Ai lại có cái trò tham quan lúc nửa đêm thế này? Lúc đi lại không chịu chuẩn bị kỹ càng, mũ nón cũng không–”
Hất đầu lên, cô thản nhiên ngắt ngang tràng trách móc của anh, môi cong lên một nụ cười thanh bình. “Với em, nó vẫn là 135.”
“Cái gì?”
“Cho dù có chênh lệch chút, chính bản thân em đã bước lên những bậc thang đó mà đếm. Vì thế, nó chính là có 135 b