
gian phòng này, trên chiếc ghế này…
Trong giấc mơ này.
Giấc mơ quyện đầy mùi men bánh và sữa ngọt…
…
“Nè, nè, qua đến Macau nhất định phải mua quà cho em đó.”
“Quà?”
Đôi mắt to tròn, sóng sánh sắc nước trong một giây đã híp lại, để lộ một nụ cười thân thuộc đến nhói lòng.
“Đúng, đi chơi xa thì phải có quà cho vợ chứ!”
“Đi chơi?”
“Hừm… xem ra bảo anh mua quà chẳng khác gì trao trứng vào tay ác rồi…” môi đỏ hồng mím mím lại, ra chiều khó xử lắm…
“A! Vậy thì chỉ cần làm đúng ba việc em nêu ra là được.”
Nghĩ nghĩ một lúc, để tránh người nào đó lại phiền phức dây dưa, anh gật đầu đồng ý. Chưa đầy năm giây, sinh vật nhỏ bé kia đã vùng dậy, chạy dọc ngang tìm kiếm thứ gì đó. Đến lúc quay lại thì đã sẵn trên tay một mẩu giấy nhỏ và cây viết bi đỏ chói.
Cúi xuống, cô cặm cụi ghi ghi chép chép, một lát sau gấp mảnh giấy lại thành bốn, gọn gàng đâu vào đó rồi đút nhẹ vào túi anh.
“Ấy!” cô vội vã chồm lên cản lại khi anh toan nhón tay vào túi. “Đừng xem bây giờ, qua đến đó hãy xem ha.”
Trông thấy nụ cười bẽn lẽn và vẻ mặt mong chờ của con người đáng yêu, anh nhếch miệng cười rồi vỗ nhẹ vào tay cô.
“Không phải giỡn đâu,” cô hăm hở, má phụng phịu. “Nhớ là anh phải luôn làm những việc đó đấy.”
“Không được ngừng làm đâu!”
“Không được ngừng…”
…
Âm thanh rơi vỡ trên sàn khiến Lorenzo choàng tỉnh, phát hiện ra tay mình đã vô thức hất đổ tách cà phê trên bàn, thứ chất lỏng đen đúa văng ra tung tóe, lan trên cả mảnh giấy vàng ố nằm lẻ loi gần đó.
Nhanh như cắt, anh vơ lấy rồi vội vã dùng tay áo để thấm khô mảnh giấy, mặc cho cà phê ngấm vào nhuộm đen cả chất liệu vải đắt tiền, hành động gấp gáp nóng nảy, không còn chút gì là phong phạm chủ tịch thường ngày…
Động tác có hơi khựng lại khi những dòng chữ đỏ chói dần dần lộ diện trên mặt giấy nhăn nhăn, nếp gấp sờn cũ… chứng tỏ bản thân đã bị lật ra gấp vào nhiều lần…
Ba điều cần thực hiện của Võ Gia Chính Luận:
1. Yêu Nguyễn Ái.
2. Sáng ra nghĩ 3 lần câu 1.
3. Đêm về nhân 3 lần câu 2.
P/S: Nhất là, ngày nào cũng phải thực hiện đủ 3 điều, không được ngừngđâu đấy! ^w^
Ngừng ư?
Anh cười. Nụ cười khô khan, khổ não. Thân ngã nhoài ra phía sau, tay gác ngang để chặn lại cảm giác cay nồng nơi khóe mắt.
Giờ đây, chính vì không cách nào ngừng những việc đó.
Nên mới thù cô như vậy. Hận cô dường này.
Năm năm. Một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày. Con số giờ vượt trên bốn mươi ngàn ba trăm.
Vậy mà vẫn chưa đủ để cảm xúc trong anh lạnh đi hay sao?
Hận, quả thật là thứ chất đốt bền bỉ nhất.
Thù, khiến yêu khổ cũng chẳng biết mệt mỏi.
Vì vậy mà, đến giờ phút này, những lúc không vướng bận toan tính mưu mô, sự tồn tại của người đó lại tràn ngập tâm trí. Ngay cả khi gương mặt đã mờ dần trong tiềm thức, mùi hương ngọt ngậy vẫn còn in đậm trong tâm, cảm giác da thịt mềm mại áp kề vẫn còn khiến anh nhiều đêm giật mình tỉnh giấc. Đôi lúc ngồi họp trong gian phòng yên tĩnh, tiếng đùa giỡn xa xăm của một thiếu nữ nào đó dưới con phố ồn ào lại có khả năng làm anh buông rời sự kiểm soát; nỗi nhớ ùa về như kim đâm vào tâm thức, chì chiết và buốt đau…
Tại sao cứ hoài mơ về cô? Ký ức hành hạ anh từng phút từng giây khi tỉnh táo vẫn chưa đủ hay sao? Ông trời thật là ác nghiệt, còn định dày vò anh bằng mọi cách có thể…?
Đã ba lần. Ba lần Lorenzo mạo hiểm dấn thân về Châu Á, nơi Võ Gia lăm le chực chờ lấy mạng, nơi tầm ảnh hưởng và sự bảo vệ của cái tên Da Costa không tài nào lấn áp nỗi tội danh giết người.
Chỉ là để tìm cô.
Nhưng vô vọng. Cô đã biến mất. Bốc hơi. Thể như chưa từng tồn tại.
Không như nước Ý, mạng lưới truyền thông tại Việt Nam rời rạc, đứt quãng đến thảm hại, đất đai hoang vắng lại trùng trùng. Muốn truy lùng một con người cố tình không muốn bị tìm ra còn khó khăn hơn nhặt kim trong bãi cát.
Anh không hiểu. Không tài nào hiểu nỗi. Vì cớ gì cô lại bỏ đi. Vốn đã được Đoàn Văn Minh che chở, cô phải nên nán lại nơi đô thị an hưởng giàu sang mới đúng, vì lẽ gì mà chóng vánh mất tích chỉ một tháng sau lễ cưới? Tập đoàn Đoàn Hoa vốn có tai mắt ở khắp nơi trên đất nước nhỏ bé kia, vậy mà lục tung lãnh thổ còn không thể tìm ra cô. Đứa con gái đó rốt cục đang chơi trò ú tim vờn đuổi gì?
Anh đã từng dợm nghĩ, chuyện năm đó phải chăng là một vở kịch do cô dàn dựng để đuổi anh đi, vì vậy mới từ bỏ Đoàn Văn Minh ngay sau khi anh rời khỏi?
Nhưng ký ức về sự có mặt của Văn Thành hôm đó đã đánh tan mọi nghi ngờ.
Hay nói đúng hơn là… hy vọng.
Anh không thể cho phép mình hy vọng nữa. Hy vọng làm mệt mỏi một con người, niềm tin vào hy vọng có khả năng bóp nghẹt sự sống của con người đó – một khi nó đã được chứng thực chẳng qua chỉ là một ý nghĩ nông cạn hão huyền nhất thời…
Thù hận, vốn vẫn là dễ chịu hơn.
“Một con người mà tìm mãi vẫn không ra, có khả năng đã không còn tồn tại trên đời này rồi.” An Thi đã từng bình thản tuyên bố bên tai anh như vậy đấy.
Nếu không phải vì mắc nợ cứu mạng của cha con nhà họ Đặng, Lorenzo đã sớm tống khứ An Thi biến khỏi Costa, chỉ vì câu nói vu vơ vô cùng trái tai đó.
Xét lại, cũng có phần không nỡ…
Đặng An Thi của ngày hôm nay đã kh