
ng ấy lại để em trở về..
- Vì ông ấy còn hứa với em một điều nữa...
- Điều gì ?
- Em sẽ chứng mình cho ông ấy thấy, em không phải vì tiền bạc của tập
đoàn N.L, cũng không cần thân phận phu nhân.. em sẽ chứng minh cho ông
ấy thấy.. tình yêu của em là chân thành..
- Và..
- Chủ tịch đã hứa.. Nếu như.. 5 năm sau, anh vẫn còn yêu em và tình yêu
của em không thay đổi, ông ấy sẽ cho em trở về gặp anh...Và em đã không
nhầm.. em đã không yêu nhầm người... chúa trời có mắt đã cho em gặp lại
anh... cho chúng ta có thể yêu nhau thêm một lần nữa. Câu chuyện đến đây là sáng tỏ… Triệu Vĩnh Nam đứng trước mặt cha mình.. đứng trước người
con gái mà mình yêu thương.. giờ đây không còn chút tự tin nào. Sự thật
khiến anh phải thừa nhận, người cha mà anh căm hận đã luôn suy nghĩ cho
anh, lo lắng, bao dung người con bất hiếu.
- Cha.. ! Con…
- Không cần phải nói gì cả ! Ta thừa nhận sự tính toán của mình khi ép
hai đứa rời xa nhau ! Nhưng những năm qua, có lẽ ta cần phải thừa nhận
một điều… hạnh phúc của con cái chính là hạnh phúc của cha mẹ… Dù điều
đó chưa chắc đã là điều ta mong muốn !
- Con xin lỗi ! Con xin lỗi ! Cha… ! – Vĩnh Nam khóc òa lên như một đứa trẻ. Triệu lão gia bước tới ôm đứa con trai của mình !
- Được rồi ! Được rồi ! – Nói xong, ông chậm rãi đi lên nhà..
- Anh ! Chị ! Em biết cha là một người đáng kính ! Em đã không nhầm khi
tin tưởng vào ông ấy ! Anh chị còn có thể gặp lại nhau thế này, em cảm
thấy như ông trời không phụ lòng người. Sau này, sẽ không có gì chia
cách được hai người nữa – Linh Nhi vừa khóc vừa ôm lấy hai con người
trước mặt. Nói xong, cô bé cũng ra ngoài, để lại hai con người khao khát được gặp nhau một lần nữa…
*** Bến sông Hoàng Phố***
- Em có biết khi không nhìn thấy em anh đã lo lắng nhường nào không ? – Jen ôm chặt lấy Cầm Tử rồi hỏi cô
- Em chỉ muốn chạy trốn thôi ! Em không muốn đối mặt với tình yêu để rồi đau khổ cả đời ! – Nói rồi, Cầm Tử kể lại câu chuyện của 5 năm trước..
cái ngày mẹ cô lao đầu vào chiếc xe tải tự tử…
- Tình yêu nó không tàn khốc như vậy đâu ! Ít nhất mẹ em cũng đã được
yêu trọn một đời, còn hơn phủ nhận tình yêu để hối hận một đời.. Mẹ em
không tiếc tính mạng vì tình yêu.. có thể nói đó là sự dại dột.. nhưng
tình yêu của mẹ em cũng thật vĩ đại.. Có mấy ai yêu mà dám hi sinh tất
cả vì người mình yêu ! – Cầm Tử gật đầu.. Chuông điện thoại của Jen reo
lên.. là của Tuyết Cầm…..
- Anh nghe đi ! – Cầm Tử nói…
- Anh đây !
- Em có chuyện muốn hỏi anh ?
- Em nói đi !
- Anh đã bao giờ yêu em chưa ?
- Anh chưa từng biết yêu cho đến khi anh gặp Cầm Tử ! Anh xin lỗi em !
- Anh có thấy mình làm như vậy là quá tàn nhẫn không ?
- Anh không thể bao biện gì về những điều mà anh đã làm.. những tổn thương mà anh gây ra cho em… Anh …
- Vậy anh hãy dành cả cuộc đời mình để bù đắp lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em đi…
- Anh xin lỗi.. Anh không thể làm như vậy được ! Anh đã có lỗi với em.. Anh không thể có lỗi với cả Cầm Tử được
- Anh không thấy như vậy là quá bất công sao ? Rõ ràng em gặp anh trước, anh yêu em trước …. Tại sao Cầm Tử là người đến sau mà lại có được trái tim của anh ?
- Cầm Tử đã yêu anh trước khi anh yêu cô ấy !
- Em cũng yêu anh trước khi anh yêu em, trước khi anh biết em….. Hai
người con gái giống hệt nhau… Tại sao anh lại chọn cái bóng của em…
- Vì anh yêu cô ấy ! Không ai có thể điều khiển được tình cảm của mình. Em là một cô gái tốt.. Có hàng vạn người xứng đáng với em hơn anh,
Tuyết Cầm ạ !
- Em ghét anh ! – Tuyết Cầm nói xong rồi cúp máy… Jen thở dài, cất điện
thoại vào túi áo vest. Jen thầm cảm ơn Cầm Tử vì cô bé không hỏi han gì
thêm.. Mọi chuyện tới đây có lẽ là kết thúc rồi… Cái gì cũng cần có thời gian để kiếm chứng, để quên, để tha thứ, để làm lại từ đầu… và để yêu
nhau nhiều hơn… Đối với Jen lúc này, cậu chỉ cần thời gian để chuộc lại
lỗi lầm trước nay của mình đối với mẹ, đối với Tuyết Cầm, để yêu Cầm Tử
nhiều hơn tình cảm mà cô dành cho anh...
*** Bảy ngày sau***
- Chị ! Chị có nhìn thấy em không ? – Tuyết Cầm nhốn nháo.
- Từ từ đã Tuyết Cầm ! Để cho cô ấy thích nghi với ánh sáng đã ! – Anh Vũ từ tốn !
- Chị ! – Cầm Tử cũng nhẹ nhàng khua tay trước mắt Ánh Tuyết.
- Chị.. thấy rồi ! Đã thấy được rồi ! – Ánh Tuyết mừng rỡ, xúc động,
nước mắt cứ tuôn trào khi cô có thể nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước mắt.
- Ánh Tuyết ! Em đừng xúc động quá, không tốt cho mắt ! Nằm xuống nghỉ ngơi đi ! Hãy để cho mắt có thời gian bình phục !
- Vâng ! Vâng ! – Ánh Tuyết rạng rỡ, mỉm cười nhìn chồng. Dường như đây
là nụ cười đẹp nhất mà Anh Vũ nhìn thấy. Anh ôm vợ mình trong lòng, vỗ
nhẹ vào vai cô.
- Chị bình phục thế này em yên tâm lắm. Em có chuyện muốn thưa với anh chị : Ngày mai em sẽ đi Mỹ ! – Tuyết Cầm bất ngờ nói..
- Tuyết Cầm.. em ! – Ánh Tuyết ngạc nhiên..
- Chị ! – Cầm Tử bàng hoàng…
- Mọi người không cần phải ngạc nhiên ! Em muốn ra đi một thời gian để
bắt đầu cuộc sống mới, muốn học thêm một vài thứ nữa… Em đã quyết định
rồi !
- Cũng tốt ! Nếu em đã quyết tâm thì cứ