
liền túm chặt, Lý Minh Triết vội nhào đến để cho Đậu Đậu cào cấu trút giận.
Khi cơn đau sắp đến, Đậu Đậu đau đến mức chân tay khua khoắng loạn xạ, Lý Minh Triết sợ cô làm tổn thương bản thân, gắng sức giữ chặt chân tay cô, thế là, Đậu Đậu đá chân lên, mỗi lần đều đá trúng người Lý Minh Triết.
Nhìn thấy cô ý đau đến mức mồ hôi ướt như chuột lột, mất đi sự khống chế với bản thân, Lý Minh Triết nhìn cô đau xót, chẳng biết làm thế nào, chỉ biết không ngừng nói ‘em đau quá thì đánh anh cắn anh đi.’ Đừng cắn răng chịu đựng như vậy.
Giữa những cơn đau đớn Đậu Đậu cũng có lúc khống chế được ý thức của mình, cho nên không đạp Lý Minh Triết nữa mà chuyển sang đạp vào tường, Lý Minh Triết sợ cô bị thương, kiên quyết lấy mình ra làm tấm đệm, tử cung bắt đầu co thắt dữ dội thời gian giữa mỗi đợt cũng rút ngắn hơn, tim của mấy người đều nhẩy lên.
Đáng sợ nhất là tử cung đã co thắt rồi, mà cảm giác đau đớn này không ai chịu thay được.
“Đau…”
“Kiên trì một chút, anh ở đây, tay này cho em cắn.”
“Đau quá…”
“Cắn mạnh vào, đừng có đau lòng cho anh.”
“Anh là đồ đáng chết, đau chết đi được em không muốn sinh nữa… hu hu hu…”
“Được được, anh xấu xa, cắn đủ rồi? đổi sang tay này?”
Lý Minh Triết nhẹ nhàng khích lệ Đậu Đậu, và cưỡng ép cô trong mỗi lần cách nhau 10 phút đó phải nhắm mắt nghỉ ngơi, không được nói nhiều, cũng không cho phép khóc, nhưng Đậu Đậu trời sinh ra gan nhỏ gặp việc gì cũng sợ hãi và thích chạy trốn, lần này chạy không nổi rồi, một cơn đau đớn kịch liệt nữa ở bụng lại đến, lần sau đau hơn lần trước rất nhiều, bắt đầu không chịu đựng được nữa nước mắt lại chảy xuống.
Lý Minh Triết đau lòng, cầm chặt lấy tay Đậu Đậu nói chuyện của Bảo Bảo hoặc là hát (!?).
Lúc mới đầu còn được, sau đó thì không được nữa, sau mỗi lần đau Đậu Đậu đều cảm thấy đây là cơn đau dữ dội nhất mà mình từng phải trải qua trong đời, không ngờ rằng khi cơn đau do việc tử cung co thắt lại lần sau đến thì cái suy nghĩ vừa rồi bị đánh đổ hoàn toàn, bình thường cổ họng nhỏ tiếng thỏ thẻ giờ lại có thể hét lên vô cùng cùng kinh khủng, sau khi cơn đau đi qua Đậu Đậu bắt đầu khóc, khóc đến mức đau lòng.
“Hu hu hu… Em hận anh… hu hu…”
“Anh sai rồi, sau này anh không dám nữa.”
“Đau… hu hu… đều tại anh… hu hu… anh đáng ghét…”
“Đúng đúng, anh đánh ghét, chúng ta cắn răng chịu đựng nó qua đi.”
“Á á… đau đau… á á…”
“Kiên trì nhé!”
Lý Tiểu Lỗi đã không chịu nổi nữa, bịt chặt tai chạy ra ngoài.
Thỉnh thoảng bác sĩ có đến kiểm tra mấy lần, nói là tử cung mở vẫn chưa đủ, đợi thêm đi, bây giờ mà vào phòng sinh thì càng căng thẳng, cứ như vậy cho đến lúc trời gần sáng, tử cung mới bắt đầu co thắt theo chu kì năm phút một lần, nhưng cơn đau đớn như nước triều dâng, mỗi một lần sóng dữ nổi lên thì cơn đau càng kịch liệt hơn, đau đến đỉnh điểm, sau đó lại từ từ lắng xuống, nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết cái cơn đau vừa rồi thì một cơn đau mới lại đến, khiến người ta không có cách nào chịu đựng nổi.
Đau đớn vật vã cả đêm Đậu Đậu cũng mệt rồi, dáng vẻ mệt mỏi của cô khiến Lý Minh Triết ruột đau như cắt.
Sao mà sinh con lại khó như thế này, lại đau như thế này!
Đến 5 giờ, Đậu Đậu không thể chịu nổi nữa, mồ hôi chảy ra ướt hết cả gối, giọng yếu ớt hỏi xem đã có thể sinh được chưa, nước mắt tuôn ra như mưa, khiến cho Lý Minh Triết đang ở đó cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi, nhưng bác sĩ nói rồi, bất luận là sinh như thế nào, trừ việc đẻ tự nhiên ra thì tất cả các biện pháp và các trợ giúp kích thích khác đều không tốt đối với người mẹ và đứa bé, đặc biệt là mổ đẻ, bây giờ nhất thời không đau nữa, nhưng đợi sau khi sinh xong thì sẽ phải đau cả tuần lễ, tử cung co thắt đau đớn như vậy khiến cho người vật vã lăn trên giường, vấn đề là tử cung mà bị rạch một đường thì càng đau.
Đậu Đậu đau đến mức thần trí sắp không còn minh mẫn nữa rồi, Lý Minh Triết dịu dàng cổ vũ bên tai cô “Cố kiên trì thêm một chút, bác sĩ nói mở hai phân rồi, rất nhanh có thể sinh được rồi, bây giờ mà mổ thì tất cả những sự chịu đựng đau đớn vừa rồi sẽ thành công cốc, mà còn phải đau thêm cả tuần lễ nữa cơ, cố kiên trì lên nhé.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó lại bị một cơn đau mới đến làm cho đau đến mức kêu gào thảm thiết.
“Khi nào thì có thể sinh được… đau quá hu hu…”
“Nhanh thôi nhanh thôi, cố gắng chịu đựng thêm một chút.”
Đợi đến khi có thể vào phòng sinh rồi, Lý Minh Triết vội vã thay chiếc áo tiêu độc khử trùng lên người rồi đi vào cùng cô, bác sĩ và ý tá hộ sinh đã chuẩn bị cho trường hợp căng thẳng, bên cạnh bàn đẻ còn đăt dao và các thiết bị trợ giúp khác sáng loáng, Đậu Đậu vừa sợ vừa đau, co rúm người lại trong lòng Lý Minh Triết không chịu gần giường đẻ, Lý Minh Triết vội dỗ dành, khó khăn lắm mới đưa được người nằm lên.
“Không cần sợ hãi, cô vẫn còn trẻ khỏe, rất nhanh có thể sinh xong thôi, khi cơn đau kế thiếp đến dùng toàn bộ sức lực để rặn ra, phải dùng lực dài, không được xả hết khí ra, mỗi một lần đau, phải dùng lực ba lần, mỗi lần dùng lực phải cố dùng đến mức mà trước mặt tối đen lên mới được dừng.”
Bác sĩ khích lệ Đậu Đậu gắng sức cắn chặt răng c