
ớn thiều di bóng dáng của những sinh viên nhìn vắng vẻ rất nhiều.
Sau khi đợi mười phút đồng hồ, anh quay trở lại.
Anh khởi động xe, hỏi tôi: "Hiện tại em muốn chúng ta đi đâu?"
"Anh dẫn em đi ra ngoài, mà không nghĩ muốn đi đâu sao?" Tôi liếc anh một cái.
"Chính là nói đi dạo một chút mà thôi."
"Chúng ta đi trung tam mua sắm, em nghĩ muốn mua ít đồ tết về nhà muốn tặng cho ba, dì, còn có Vũ Hiên." Tôi lập tức quyết định.
Nói theo đạo lý, tôi cũng phải mua quá tặng cho cha mẹ của anh, cha mẹ chồng của tôi, nhưng họ nhiều năm ở nước ngoài, ót khi trở về. Trừ khi chúng tôi đi qua đấy hoặc họ quay về đây, nếu không thì quà tặng này gửi không thành.
"Được."
Vì vậy, chúng tôi đi đến khu trung tâm mau sắm.
Tôi kéo tay anh, thực nhàn nhã mà đi dạo từng tầng; giờ này tôi thật hạnh phúc.
Đi dạo chân đều mỏi nhức, mới mua ổn thỏa đồ.
"Anh, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, được không?" Mua sắm thực sự mệt mỏi, may là oti6 không thường xuyên mau sắm.
"Được!" Anh suy nghĩ một lát. "Champs Elysees ngay kế bân, chúng ta đến đó, không gian khá yên bình."
"Được." Đi xem các chị ấy sao rồi.
Cứ như vậy, chúng tôi đi tới Champs Elysees.
"Hoan nghênh quý ----" thanh âm nhất thời dừng lại, lập tức vừa sợ vừa kinh ngạc nói: "Là Giang Tuyết a! Còn có...." Người nói chính là Chỉ Lăng.
Khi tôi và anh bước vào Champs Elysees, trên mặt cô ấy cùng Lý Tình đều mang theo kinh ngạc mừng rỡ..... Cón có thăm hỏi thú vị.
"Các chị khỏe không?" Tôi hỏi tình hình gần đây của các chị.
Lý Tình mỉm cười mà đáp: "Cũng như cũ."
"Các chị không đối với tôi xa lạ chứ?" Anh lộ vẻ tươi cười, hướng về phía họ chào hỏi.
"Đúng không xa lạ." Hai người bọn họ nhìn tôi và anh ánh mắt tìm tòi, tôi vô cùng không được tự nhiên.
"Anh và Giang Tuyết....." Chỉ Lăng ấp a ấp úng mà mở miệng hỏi.
Anh thẳng thắn trả lời: "Chúng tôi đã kết hôn."
Ngay sau đó, tôi xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Tôi nhìn thấy các chĩ vẻ mặt khó tin, lập tức hướng về phía tôi ám muội mà cười, dường như nhìn tôi tỏ vẻ; đã sớm dự liệu......
Vì không muốn tôi tiếp tục lúng túng thêm, tôi tuy tiện gọi hai ly cà phê, lôi kéo anh tìm chỗ ngồi.
Chỉ trong chốc lát, Chỉ Lăng mang lên hia ly cà phê.
"Cà phê của hai người, còn có......." Chỉ Lăng lại bưng lên hai bánh ngọt. "Đây là tôi và Lý Tình mời hia người, xem như chúc mừng hai người lấy nhau." Đáy mắt Chỉ Lăng hiện lên ý cười.
"Cảm ơn." Anh hướng về phía cô nói lời cảm ơn, Chỉ Lăng quay người rở về quầy bar.
Tâm ý của các chị ấy làm cho tôi xấu hổ, tôi cũng không thông báo tin tức kết hôn cho hai chị, hai chị không trách tôi nhưng lại chúc phúc cho tôi, tôi thật sự cảm động.
"Hai người đó thật sự rất tốt." Anh nói ra cảm giác của mình.
"Đúng vậy a, thời gian trước em làm việc, các chị ấy rất quan tâm em." Thời gian làm việc chán nản, nếu không có hai người dở hơi này, thời gian đó sẽ không còn thú vị.
Đúng rồi, nhớ rõ các chị ấy đem tôi cùng anh ghép thành một cặp, thế nhưng bị tôi cự tuyệt. Ai dè, cuối cùng tôi còn..... Không khỏi mà nở nụ cười.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Anh ngồi đối diện tôi, vừa khuấy cà phê vừa hỏi.
"Anh muốn biết?"
Anh gật đầu.
Tôi hứng thú nói cho anh biết, trước kia Lý Tình và Chỉ Lăng sớm đem suy nghĩ ghép chúng ta thành một đôi.
"Anh đây chắc phải càm ơn hai người đó." Anh cười đem cà phê lên uống một ngụm.
"Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn họ thật tinh mắt a!"
Nói cả buổi, anh tự tâng bốc mình!
"Tự mãn." Tôi hừ lạnh.
Thấy tôi như vậy, anh càng thoải mái cười; tôi không để ý đến anh, vẫn uống cà phê, an bánh ngọt.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến chuyện muốn hỏi anh.
"em nhớ rõ trước kia em có hỏi qua vì sao anh mỗi ngày đầu đến đây, lúc đó anh không nói cho em biết, hiện tại....." Tôi dừng một chút: "Anh, anh có thể nói cho em biết không?" Tôi muốn nhân cơ hội này hỏi rõ ràng, dù sao đối với tôi mà nói điều này rất quan trọng.
Anh hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm tôi, thản nhiên mà nói: "Phải không? Em thật sự muốn biết?"
"Ừ." Trong giọng nói mang theo sự chờ đợi.
Anh do dự một hồi, mới lên tiếng: "Được rồi, anh nói cho em biết."
Tôi nhìn anh nghiêm túc.
"Hồi đại học, anh có một cô bạn gái, cô ấy dưới anh một khóa, cô ấy và em đều xinh đẹp giống nhau. Vài lần gặp mặt, anh và cô ấy có thiện cảm với nhau, tiến tới trở thành người yêu, anh và co ấy rất hạnh phúc, rất ít khi cãi nhau, cho đến khi anh tham gia quân ngũ, mới biết sự việc không như những gì mình suy nghĩ." Anh nhớ lại hồi ức.
Tôi im lặng mà nghe anh nói.
"Không sai, cô ấy gả cho người đàn ông khác. Anh khá tức giận, nhưng là không có cách nào thay đổi sự thật. Về sau, anh ra nước ngoài học tập, vài năm sau anh trở lại. Không bao lâu trường học mời anh đến dạy, Có một ngày tình cờ đi tới đây, liền tiền vào nhìn, bởi vì trước kia anh cùng cô ấy thường xuyên đến đây." Trên mặt anh nhìn không thấy cảm xúc.
Nghi ngờ bao lâu nay cuối cùng đã được giả đáp. Cũng không biết thế nào, ngực của tôi rất buồn bực. Tôi biết rõ đây là chuyện quá khứ, nhưng nghĩ tới anh đã từng yêu một người nhu thế, trei1 tim tôi rất không thoải mái.
Trước k