
sau khi anh thấy anh thấy "bạn trai" của tôi. Vì thế, tôi kéo Lạc Thiệu Nông rời đi.
Tôi lần thứ hai ngồi trên xe của anh.
Anh chuyên tâm lái xe, không nói một lời. Mà tôi cũng không mở miệng, dể cho sự im lặng bao quanh không gian này.
Hồi lâu, anh mở miệng.
"Hôm nay em có làm gia sư không?"
Tôi lắc đầu. "Không cần."
"Tốt lắm, tơi đưa em đi ăn cơm." Anh nói.
Tôi hướng về phía anh cười. "Anh không hỏi tôi có nguyện ý đi theo anh an cơm hay không?"
Lạc Thiệu Nông quay đầu nhìn tôi một cái. "Em không muốn sao?"
"Không có." Tôi trả lời.
Anh hài lòng mà cười.
Trong phút chốc, tôi đột nhiên muốn biết nếu tôi nói không muốn , chính là biểu cảm anh sẽ như thế nào? Là ngạc nhiên hay chán nản? Ngoại trừ nhìn thấy anh mỉm cười hấp dẫn, ngoài ra cón có biểu hiện gì.
Tôi nghĩ như vẫy, có phải hay không rất xấu?
Không bao lâu, anh mang tôi đến một nhà hàng nổi tiếng phía đông Đài Bắc.
"Ăn cái gì?" Lạc Thiệu Nông dang xem menu hỏi tôi.
"Cái gì cũng được, anh quyết định đi." Tôi thực sự không biết ăn cái gì mới tốt.
"Ừ!"
Anh hướng về phía bồi bàn gọi hai phần món ăn.
Tôi chợt nhớ tới một chuyện.
"Vừa rồi cảm ơn anh giúp tôi giải vây." Nếu không thì tôi bây giờ còn bị học trưởng cuốn lấy.
Anh cười ôn nhu. "Không cần cảm ơn tôi. Lần trước em cũng giúp tôi, xem như chúng ta huề."
Lần trước tôi giúp anh? Ác! Tôi nhớ rồi.
"Dù sao chăng nữa, tôi cũng muốn cảm ơn anh."
"Tôi đây đành hào phóng nhận lời cảm ơn của em!"
Tôi mỉm cười.
Một lát sau, nhân viên đem món ăn đưa lên.
Nhìn thức ăn đưa lên, mày nhíu lại một chút.
Mà Lạc Thiệu Nông chu đáo phát hiện ra động tác nhỏ của tôi. "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?"
"Không có."
Thức ăn đại khái đều tốt, duy nhất tôi ghét nhất đồ ăn - ớt xanh. Tôi từ trước đến giờ không thích ăn đồ ăn có hương vị cay. Quên đi, không ăn nó thì được rồi.
Tôi ăn cái khác, đem ớt xanh để qua một bên.
Bỗng nhiên ----
"Không thích ăn cái này sao?" Lỗ tai truyền đến câu hỏi của Lạc Thiệu Nông, làm tôi ngưng ăn.
"Bị ăn phát hiện." Tôi ngượng ngùng cười cười.
"Cô gái ngốc, không thích ăn thì nói cho tôi biết! Tôi có thể giúp em ăn." Lạc Thiệu Nông dùng giọng điệu cưng chiều nói với tôi.
"Tốt lắm, cho anh ăn." Tôi đem tất cả ớt xanh trên dĩa đưa cho anh.
Rốt cuộc không cần phải ngửi thấy được mùi vị ớt xanh.
"Không ngờ em có thói quen kén chọn." Lạc Thiệu Nông trên mặt tràn ngập ý cưới.
Tôi phản bác nói: "Con ngưởi luôn luôn có thói quen xấu nha! Vả lại toi cũng xem như không kén ăn, tôi chỉ là không thích ăn ớt xanh mà thôi." Tôi hùng hồn nói, muốn nhìn anh còn có cái gì đẻ nói không. Nhưng ngoài dự đoán, anh chính là nhìn chằm chằm tôi.
Đôi mắt anh ôn nhu nóng rực, tôi không khỏi đỏ mặt, cuối cùng thẹn quá thành giận mà nói: "anh nhìn cái gì?"
Đối với kháng nghị của tôi, anh chỉ mỉm cười, lại nói: "Không ngờ em cũng có một mặt đáng yêu. Không giống bình thường lạnh lùng như vậy. Tôi thích em như thế này."
Đáng yêu! Cái gì cùng cái gì đây! "Đáng yêu" khái niệm này, cho tới bây giờ tôi cùng nó không quan hệ. Mà anh nói tôi đáng yêu? Vì sao Lạc Thiệu Nông có thể dễ dàng làm dấy lên cảm xúc của tôi? Tôi căm giận bất bình mà nghĩ.
"Tức giận?"
Thấy tôi không nói lời nào, anh đại khái biết được tôi không vui.
Nói em đáng yêu không tốt sao?" Anh lại hỏi.
Tôi vẫn không nói lời nào.
Lạc Thiệu Nông bình tĩnh hướng về phía tôi cười nói. " Mặc kệ em cáu cái gì, tôi xin lỗi em là được rồi chứ?" Anh nhìn nhìn nhà ăn còn nói: "Người không biết chuyện, còn tưởng rằng chúng ta là người yêu cãi nhau đấy!"
"Ai là người yêu với anh hả!" Tôi nóng nảy mà nói. Ai ngờ nhìn thấy anh cười trộm, tôi mới biết tôi bị lừa.
Bộ dạng bây giờ của anh, giống một giáo sư đại học sao?
"Đừng tức giận, mau ăn đi! Không đồ ăn đều nguội hết." Anh trấn an tôi.
Tôi lười cùng anh so đo, lại không muốn lãng phí thức ăn ngon, buộc lòng phải nghe anh nói. Bữa ăn nay liền như vậy trôi qua.
Tại lớp học, giáo sư đang mước miếng tung bay mà giải giải bài học, nhưng có hơn phân nửa người không để ý dến giáo sư, tự cố mà làm chuyện khác.
Chẳng qua, tôi cũng không phải là sinh viên giỏi. Ánh mắt của tôi đang nhìn giáo sư, nhưng tư tưởng của tôi vẫn còn ở đêm tối hôm qua, cùng Lạc Thiệu Nông ăn tối.
Thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu mình làm sao, vì sao luôn dễ dàng bị hình bóng Lạc Thiệu Nông xâm nhập trong lòng? Một lần gặp gở anh, đầu óc của tôi liền đình công. Tôi nghĩ đây không phải là hiện tượng tốt.
Bỗng nhiên, sinh viên ngồi cạnh truyền đến cho tôi một tờ giấy.
Ai ôi! Mọi người quả nhiên không đem giào sư để vào mắt.
Tôi mở tờ giấy ra xem, là Tâm Đồng viết cho tôi, cô ấy muốn tôi tan học chờ cô ấy, nòi có chuyện muốn hỏi tôi. Tôi nhìn qua chỗ Tâm Đồng, chỉ thấy Tâm Đồng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Tôi nhìn cô ấy gật đầu, xem như trả lời.
Không biết là chuyện gì, thế nhưng có thể làm cho Tâm Đồng nghiêm túc hiếm thấy? Chẳng lẽ cô ấy cùng bạn trai cãi nhau? Hy vọng đừng, tôi cũng không muốn làm sứ giả hòa bình, mệt chết người, hơn nữa lại cố hết sức không thu được kết quả tốt.
Rất nh