
ó trong nhà không có ai, còn biết chúng tôi nhất
định sẽ mang vệ sĩ đi...”
“Không tệ lắm, Lâm Lan Trăn, không ngờ mày còn có chút thông minh, hì hì ~~.”
Toilet Tình đột nhiên lấy điện thoại ra, “A ~~, bây giờ Tễ Huyên cũng sắp thi
xong. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Mày muốn làm gì, Nè! Toilet Tình!”
“A lô, Tễ Huyên, là em! Hì hì ~~,” Toilet Tình cố ý nhìn tôi, tức chết tôi!!!
Tôi mà cử động được, tôi sẽ đạp nó như đạp chó vậy, mày đi chết a ~~! “Không
cần cúp máy lẹ vậy mà ~~, có một người muốn nói với anh đó.” Toilet Tình đưa di
động tới trước mặt tôi, “Nói chuyện với Tễ Huyên đi.”
“...” ngu sao nghe nó nói, mặc kệ nhỏ này muốn làm gì, không thể để cho Tễ
Huyên...
“Nói coi!” Toilet Tình thực đê tiện nó dùng mũi giày đập mạnh vào tôi.
“A...” Tôi cố gắng không để mình phát ra tiếng, nhưng tôi giống như vẫn phát ra
một tiếng rên rỉ nhỏ, tôi lập tức nghe giọng khẩn trương của Tễ Huyên ở đầu bên
kia điện thoại...
“Nghe được đi, hì hì..., em muốn làm gì? Ừ..., em muốn gặp anh! Em bây giờ sẽ
tới, anh chờ chút nha!”
“Cái con nhỏ ngu xuẩn
này, tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày! Mày...” Mạn Trữ bắt đầu dùng thần
công chửi người, đem hết những lời khó nhất mà mình biết để chửi, “Con tiện
nhân này! Đồ chó điên không biết xấu hổ...”
“Bá!” Toilet Tình bạt tai Mạn Trữ, “Mày câm miệng cho tao!”
“Tiện nhân! Mày nhất định sẽ chết, tao mà có thể cử động, mày...!”
“Có giỏi thì làm đi, hừ hừ ~~. Tao phải đi tìm Tễ Huyên của tao rồi, không rảnh
tiếp tụi bây nữa. Để thủ hạ của tao chiêu đãi tụi mày nha.”
Toilet Tình cười gian, ngay khi tôi không biết nhỏ đó rốt cuộc muốn làm gì, một
tên thủ hạ của nhỏ cầm một ống tiêm tới, “Mấy người..., mấy người muốn làm
gì???”
“Mày chưa từng thấy qua cái này à? Đây là băng phiến, cũng có người gọi nó
thuốc cưỡng dâm* (ở
Nhật Bản và Âu Mĩ nói như vậy vì băng phiến làm cho người ta cực kỳ hưng phấn,
cho nên...), là quà tặng tao cho mày. Chào
tạm biệt...” Tình Tử trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.
(Thuốc
xâm phạm tình dục còn gọi là thuốc cưỡng dâm trong các cuộc hẹn hò – date rape
drugs. Nó gồm các loại như là Rohypnol (flunitrazepam); Thuốc GHB
(gamma-hydroxybutrate); Progesterex; Clonazepam,....
đọc
thêm ở http://phapluattp.vn/20101226051733592p...
nh-duc.htm)
“Buông!!”
“Đừng đụng cô ấy!” Tiêu Diêu bắt đầu giãy dụa, nhưng hình như không giúp được
tôi. “Tôi xin mấy người đó...”
“Tụi bây không được làm vậy với cậu ấy.” Mạn Trữ giãy dụa cũng phí công, “Lan
Trăn, mau phản kháng đi! Đừng để bọn họ thực hiện được!”
“Buông Lan Trăn ra!” Uyển Nhu mặc dù không bị trói, nhưng cậu ấy cũng bị người
giữ chặt.
Có ba người đè tôi lại, “Cút ngay! Cút ngay!...” Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt
nhìn ống tiêm lạnh như băng từ từ tiêm vào người, từ từ thấm vào da, “Không!
Không muốn!”
Tôi hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, tôi nhìn thấy chất lỏng lạnh băng từ từ chảy
vào máu mình, loại cảm giác này giống như tận thế, tôi sẽ thế nào? Bây giờ tôi
nên làm gì đây...?
“Lan Trăn! Tụi bây là đồ chó đẻ, tao giết hết tụi bây!” Tôi nghe tiếng Mạn Trữ
gào lên, giọng có chút run run, Mạn Trữ cũng biết khóc sao?
“Lan Trăn! Lan Trăn!” giọng Uyển Nhu khàn đi vì khóc.
“Không được làm như vậy! Đừng đụng tới cô ấy!” Ánh mắt Tiêu Diêu nhìn tôi không
biết cảm xúc gì nữa. Nhìn mọi người như vậy, bản thân tôi đột nhiên cảm thấy
trống rỗng. Tôi đột nhiên cảm thấy thế giới như dừng lại, thời gian cũng đọng
lại.
15 phút trôi qua,
“Lan Trăn! Cậu có sao không? Khó chịu không?” Mạn Trữ hỏi tôi, ánh mắt của cậu
ấy rất sáng giống như cổ vũ tôi.
“Tớ rất khỏe.” Đây là lời nói thật, tôi vốn nghĩ rằng mình giống như mấy người
hít ma túy trên TV vậy, cứ co giật không giống người bình thường nhưng tôi một
chút cũng không sao hết, cũng không khó chịu, giống như mọi khi thôi. Ngay cả
thủ hạ của Toilet Tình cũng không biết nói gì, quỷ dị đến nổi khiến người ta
buồn bực.
“Tại sao con nhỏ kia một chút khác thường cũng không có vậy?” Một người nói.
“Đúng vậy, nó phải cực kỳ hưng phấn lại cảm thấy có ảo giác mới đúng. Nhưng bây
giờ nhìn bộ dạng này giống như.., một chút cũng không bị gì.”
“Làm sao vậy?” Có một ông chú vẻ mặt dữ dằn đi tới chỗ tôi, hỏi thủ hạ của
mình.
“Lão đại, tại sao nhỏ này không.., anh nhìn nó thử coi, một chút hiện tượng
trúng thuốc cũng không có.”
Ông chú dữ dằn lập tức đi tới nhìn tôi, từ vẻ mặt là biết ổng cũng không rõ
nữa. Này..., chẳng lẽ tôi..., tôi có dị năng sao? Sao tôi không có một chút
phản ứng gì của người hít thuốc phiện? Không thể nào, làm không tốt, tôi sẽ bị
đưa tới viện khoa học làm vật nghiên cứu giống như chuột bạch vậy, không muốn a
~~! Tôi không thể bị giải phẫu a ~~!
“Tại sao lại như vậy? Tiêm thêm lần nữa coi!”
“Ê! Bọn khốn kiếp tụi bây, có ngừng hay không!” Tiêu Diêu thấy tôi không sao,
mặc dù có chút khó hiểu nhưng khi nghe bọn họ muốn tiêm thêm một lần nữa lại
bắt đầu chống lại.
“Câm miệng!” Ông chú dữ dằn đá cậu ấy văng ra xa.
“Bọn chết tiệt kia! Không được đụng tới Lan Trăn.” Uyể