XtGem Forum catalog
Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325300

Bình chọn: 8.5.00/10/530 lượt.

h như đã quên tờ giấy đó rồi “P. S thứ nhất không cho phép ở gần với tắc

kè hoa. P. S. thứ hai không thể ở chung với tiểu tử thúi (Tiêu Diêu). Nè! anh

khi nào thì thêm điều đó vào? Thiệu Tễ Huyên, anh xấu!” Người kia là cố ý, anh

ta thật xấu! Ăn gian! anh ta thêm vào hợp đồng một điều khoản phụ.

“Tôi cũng chưa nói không thể thêm vào, ê! Đồ ngốc, cô chưa nhìn phạm luật sẽ

chịu hình phạt gì?”

“Người vi phạm phải nghe theo mệnh lệnh đối phương!!! Anh xấu lắm!” Tên này rất

xấu rồi.

“Đây cũng không phải tôi ghi, nè! Giấy trắng mực đen viết tên của cô mà.”

Ô ~~~ lúc ấy tôi không thấy rõ..., hiện tại..., “Anh muốn tôi làm gì?”

“Chờ tôi nghĩ xong rồi nói sau.” Ai ~~~ khổ wow ~~~!

“Tớ cũng nghe giống như cậu.” Mạn Trữ dựa lan can, bây giờ là tiết thể dục. Mọi

người nhất định đều trải nghiệm qua, mỗi trường đều có một thầy thể dục, vừa

tới tiết liền cho nam sinh chơi bóng, bản thân lại tìm nữ sinh trò chuyện.

Nhưng hôm nay vợ ông thầy tới, vì thế ném tụi tôi xuống nhóm hầu hạ vợ rồi. “Ba

tớ nói, gia tộc của tớ giống vệ sĩ vậy, cho nên ông bảo vệ ông Thiệu, chị bảo

vệ Thiệu Tễ Huyên. Bác tớ bảo vệ Thiệu phu nhân, nhưng lần tập kích đó bác và

chị đều chết.”

“Thì ra chuyện phức tạp như vậy. Mẹ Thiệu Kính Hiên đâu?” Uyển Nhu cảm thán

nói.

“Người đàn bà kia?” Tôi vốn muốn nói tôi không biết, tôi là đứa trẻ thành thực,

hôm qua tôi quên hỏi rồi, nhưng Mạn Trữ mở miệng trước: “Bà ta giống như đã bị

bệnh gì, hiện tại chết lên chết xuống.”

“Ông Thiệu để dì của Thiệu Tễ Huyên thay thế vị trí của chị mình, chắc là không

muốn cho mẹ của Thiệu Kính Hiên vào cửa.” Uyển Nhu nghĩ vô cùng đúng, người đàn

bà kia cả đời đều không vào cửa nhà họ Thiệu được, thật đáng thương.

“Lan Trăn, cậu cảm thấy bà ta đáng thương ư?” Mạn Trữ hỏi tôi.

“..., không biết.” Nói là nói như vậy…, nói thật sẽ bị đánh nha.

“Nếu đây là phim truyền hình, tớ cũng cảm thấy bà ta đáng thương một chút,

nhưng bây giờ tớ cho rằng chị và bác mới là người đáng thương nhất.” Lời Mạn

Trữ nói luôn làm cho người ta giật mình, “Kỳ thật, tớ trước kia không hề thích

chị. Các cậu đều không có anh chị em gì, tớ lại có một người chị rất vĩ đại,

chị vừa đẹp lại học sinh lớp đặc biệt, vừa là chủ tịch hội học sinh. Ba mẹ đều

thích chị, trước kia khi thấy chị có phiền toái tớ đều vui sướng khi người gặp

họa, nhưng chị thương tớ lắm...,... Tớ có phải rất xấu không?”

“Ừ, có một chút. Đúng rồi, Mạn Trữ!” Tôi nhớ đến chuyện tấm ảnh, “Cái kia Lăng

Tử Phong...”

“Cậu ta? cậu ta từ nhỏ đã thích chị tớ, đại khái là tớ giống chị mình, cho nên

cậu ta muốn tìm bóng hình chị trên người tớ. Các cậu luôn nói cậu ta thích tớ,

bây giờ nhìn lại đi, nhất định là nói bậy!” Nói như vậy, Mạn Trữ thật đúng là

có chút trực giác, hay là cô ấy thật sự nghĩ rằng Lăng Tử Phong không thích

mình?



“Cậu cũng không bị tổn

thất gì, cớ sao không làm?” Uyển Nhu nói lời này là có nguyên nhân, mọi người

đều biết cậu ấy bị Lăng Tử Phong...

“Lan Trăn! Cậu biết không? Lăng Tử Phong và Thiệu Tễ Huyên từng đính hôn!” Mạn

Trữ đột nhiên thực thần bí nói với tôi.

“Tớ biết rồi.”

“Thiệu Tễ Huyên từng đính hôn với Lăng Tử Phong! Cậu nghe rõ ràng không?” Mạn

Trữ muốn nói tin tức của tôi không nhanh như cậu ấy, không cần hiểu lầm, tôi là

vợ Tễ Huyên, hẳn là phải rõ hơn cậu ấy chứ.

“Cô nói gì ~?” Vốn là Tễ Huyên đang chơi bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt

chúng tôi, “Đười ươi, cô vừa mới nói gì với vợ tôi hả?”

“Đười, đười..., đười ươi! Tên nhóc chết tiệt này cư nhiên mắng tôi là đười,

đười ươi!” Cả đời Mạn Trữ luôn đặt biệt danh cho người ta, rốt cục cũng có ngày

tên Từ Mạn Trữ được thay bằng một biệt danh khác, nhất thời tức giận đến dậm

chân.

“Cô ở trước mặt vợ tôi nói bậy bạ gì đó?” Vẻ mặt chán ghét này của Tễ Huyên

giống như Mạn Trữ đang nói nhảm vậy.

“Vợ cậu sớm biết rồi, cậu ấy vừa xác định đó, cả địa cầu cũng biết Lăng Tử

Phong từng là...”

“Đó là do sự cố!” Tôi vội vàng ngăn lời Mạn Trữ, cái giọng vừa lớn vừa chói của

cậu ấy giống như là sợ không ai nghe thấy, tất cả mọi người nhìn về hướng chúng

tôi, tiếp tục như vậy Tễ Huyên nhà chúng tôi làm như thế nào đây, “Mạn Trữ, tớ

biết nhiều hơn cậu, đừng nói nữa.”

“Đười ươi cô nhớ kỹ cho tôi, sau này nếu cô còn dám nhắc tới chuyện này tôi

nhất định giết cả nhà cô!”

“Tễ Huyên, được rồi, mọi người chờ anh chơi bóng kìa, đi thôi!” Hai người kia

đều thích đánh nhau, nói không chừng một lát lại đánh.

“Ê, đồ ngốc! Cái tên ẻo lả...”

“Tôi biết hai người không có bất kỳ liên quan, được chưa?” Cuối cùng cũng mời

được đại tiên đi, người ở lại mới khó thu phục, “Mạn Trữ, cậu cũng đừng nói

nữa, tớ xin cậu đó!

“Chậc chậc, hoạn nạn mới thấy chân tình.” Mạn Trữ cuối cùng buông tha, “Đúng

không, Uyển Nhu?”

“Đúng vậy, cậu coi đi, lúc Thiệu Tễ Huyên thấy Lan Trăn biết chuyện kia rất

khẩn trương nha, nhìn lại Lan Trăn của chúng ta coi, bảo vệ Thiệu Tễ Huyên quá

trời luôn, các cậu ở trước mặt tụi này thật là rất..., không biết nói sao nữa.

Đúng rồi, trong lễ Giáng Sinh các cậu...” Là họa thì tránh không khỏi a, quả

nhiên