
ăn bản không muốn gọi đó là
chồng mình. “Con chỉ muốn hỏi một chút, khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Đó là sinh nhật Tễ Huyên, chị dẫn nó ra ngoài, Mạn Đình, chị của bạn con, là
vệ sĩ của Tễ Huyên. Khi đó trong bang hội cũng có chút phiền phức, nhưng chị
vẫn muốn để người kia ăn sinh nhật cùng con, đồng thời có thể nói là có ông ta
cũng an toàn một chút, chị dẫn Tễ Huyên chờ rồi đợi…, chờ đến chết cũng không
thấy bóng dáng chồng mình. Tôi cũng là sau đó mới nghe thím Trữ nói, chị và Tễ
Huyên bị tập kích, chị để Mạn Đình dẫn Tễ Huyên chạy trước, Mạn Đình bị thương
nhưng vẫn kéo Tễ Huyên trốn, lại sợ bị đối phương phát hiện, cho nên kêu Tễ
Huyên không được ra ngoài, cuối cùng khi chúng ta tìm được Tễ Huyên, Mạn Đình
đã cứng ngắc, Tễ Huyên một mình ở chung với thi thể suốt buổi tối.”
“..., sao ba lại không tới?” Tễ Huyên thật đáng thương a, chị Mạn Đình cũng
đáng thương không kém a. Từ tấm ảnh của chị ấy giống như cũng cỡ tuổi tôi, thật
sự là...
“Ông ta đang cùng nhân tình và tên tạp chủng!” Những lời này như là một tiếng
sét đánh, giọng mẹ cũng không lớn, nhưng anh Kính Hiên mới bước vào cửa liền
nghe không sót một chữ, nhìn nét mặt tái nhợt của anh ấy, tôi nghĩ anh nhất
định biết chúng tôi đang nói gì, anh cũng không nói lời nào, chính là yên lặng
bỏ đi.
Mẹ nói tiếp: “Chính là cái người phụ nữ không biết xấu hổ kia kéo ông ta, mà
chính ông ta cũng quên mất vợ con mình. Chị chính là bị chết như vậy, cho nên
Tễ Huyên không có mẹ, mẹ mới mất chị, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tễ Huyên
tuyệt đối sẽ không cùng người kia nói một câu!” Đây là gia đình Tễ Huyên sao?
Tôi có một loại cảm giác thật không tốt, tôi đột nhiên bắt đầu chán ghét nơi
này, tôi muốn quay về nhà mình, nhưng bây giờ ngay cả ba mẹ tôi cũng ở đây, tôi
có năng lực bỏ chạy sao?
“Đúng rồi! Mẹ, con nhìn
thấy tấm ảnh có Tễ Huyên và chị Mạn Trữ còn có Lăng Tử Phong, chúng ta với Lăng
gia cũng có giao tình sao?”
“..., kỳ thật nhà chúng ta thiếu chút nữa trở thành thông gia rồi.” Mẹ có chút
xấu hổ, “Mẹ Tử Phong là bạn học của chị, hai người hẹn ước, nếu tương lai có
con liền đính ước. Kết quả chị và cô ấy đều mang thai, khi đó kiểm tra chị mang
thai là bé trai, chính là Tễ Huyên. Bác sĩ nói trong bụng Lăng phu nhân là một
bé gái. Vì thế hai nhà liền chỉ phúc vi hôn.” Không đúng, Lăng Tử Phong và Tễ
Huyên cỡ nhau, như vậy người trong bụng.... “Nhưng đứa bé của Lăng gia nhỏ hơn
tháng, không nghĩ tới sinh ra biến thành bé trai.”
...! Anh ta vốn là trai a..., là bác sĩ nào thiếu đạo đức nói anh ta là nữ???
“Vì thế liền hủy bỏ hôn ước...?”
“Đúng vậy a, hai bé trai sau khi lớn lên biết chuyện này liền ghét nhau.” Nếu
tôi là Tễ Huyên cũng nhất định sẽ rất ghét Lăng Tử Phong, lại có vị nam hôn
thê, Tễ Huyên thực đáng thương a...
“Bất quá Tử Phong rất thích đi theo Mạn Đình, luôn chạy theo cô ấy.” Nói như
vậy, cậu ta thích Mạn Trữ chính là một loại...
Vẫn không cần nói đề tài này, “Mẹ không thích ba, thì tại sao muốn gả cho
ba?” Đâu phải chỉ có không thích, mà có thể nói hận.
“..., mẹ muốn chăm sóc Tễ Huyên, hơn nữa khi đó mẹ cũng không có chỗ đi, cho
nên ba ba và thím Trữ tới tìm mẹ, mẹ liền đồng ý đề nghị này...” Mẹ nói xong
cũng không nói tiếp nữa, cũng tới lúc tôi chạy lấy người rồi? Ngay lúc tôi
chuẩn bị đi, mẹ hình như lầm bầm lầu bầu, hoặc là đang nói với tôi: “Vị trí
Thiệu phu nhân này..., luôn bị rình như hổ rình mồi, bất luận năm đó hay là bây
giờ...”
“Lan Trăn!” Có thể gọi tôi như vậy chắc chắn không phải Thiệu Tễ Huyên, tôi lên
lầu liền thấy anh Kính Hiên, thoạt nhìn anh vẫn tao nhã như vậy, chỉ là có chút
thương cảm, “Em nghe mẹ nói...”
“Đừng buồn, chuyện đó cũng không phải lỗi của anh.” Những lời này thật là tục,
chuyện của anh Kính Hiên giống như phim truyền hình, cái khác nói còn có thể
chọn chứ ba mẹ đâu ai chọn được, đứa bé là sinh linh vô tội, “Anh không cần vì
lỗi của ba mà áy náy, em biết Tễ Huyên không thích anh, mẹ đối với anh cũng rất
lãnh đạm, đây cũng không biện pháp, bản thân vui vẻ là được.”
“Em cho rằng như vậy là có thể giải quyết chuyện rắc rối này sao?”
“Đương nhiên không thể, nhưng anh muốn hóa giải rắc rối này sao? Trẻ con không
cần lo chuyện người lớn!” Không phải không lo, mà là căn bản không lo được, nếu
tôi là anh Kính Hiên, tôi mới không thèm để ý tới việc này, bởi vì trong hoàn
cảnh như vậy, chuyện này căn bản là anh không lo được, nếu muốn thì lại thêm
phiền phức. “Anh và Tễ Huyên thật đúng là anh em, hai người đều thích tự tìm
phiền não cho mình...”
“Tắc kè hoa không phải anh tôi!” Người kia vì sao chỉ cần tôi nói chuyện với
anh Kính Hiên sẽ xông tới??? Sao lúc này anh ta lại xuất hiện? Thiệu Tễ Huyên
đi đường giống con mèo, xuất hiện cũng không nghe thấy tiếng.
“Cám ơn em, Lan Trăn.” Anh Kính Hiên sẽ không cùng Tễ Huyên ầm ỹ, anh cứ luôn
như vậy rời đi.
“Anh Kính Hiên, làm người phải biết nhìn thoáng một chút, như vậy mới vui vẻ!”
“Cô nói đủ chưa?” Tễ Huyên đập một tờ giấy lên mặt tôi, “Cô còn nhớ mình đã ký
hợp đồng trước hôn nhân không?”
Tôi hìn