
một nữ sinh không giống người thường cầm kỹ thuật số chụp hình, chính là
Mạn Trữ. Giọng của tôi khiến Thiệu Tễ Huyên chú ý, đương nhiên cũng làm cho Chu
Việt chú ý, tuy rằng tôi đúng lúc bụm miệng, nhưng cũng đã trễ. Chu Việt lập
tức rút đao theo trên vai ra, động tác Tễ Huyên lại nhanh hơn, đá vào bay đao,
sau đó một cước mãnh liệt đá hắn ngã sang một bên.
Tễ Huyên đi đến trước mặt tôi, anh ấy ngồi xổm xuống lấy khăn tay lau đi vết
máu trên mặt tôi, giờ phút này động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng và dịu dàng,
hoàn toàn không giống vừa rồi, đầu ngón tay anh ấy cách khăn tay chạm vào mặt
tôi, phảng phất như trấn an tôi. “Tễ..., Tễ Huyên..., phía sau...” Vốn là Chu
Việt mặt đầy máu đã ngã lại lảo đảo đứng lên, hắn giơ lên cái ghế không biết tìm
đâu ra...
Tễ Huyên “Bá” một tiếng, cực nhanh cho Chu Việt một cái đấm rất mạnh, đánh hắn
và cả cái ghế trên tay cùng nhau bay ra ngoài, thật mạnh nằm chết dí trên đất.
Anh em xung quanh cũng đánh xong, nhìn bộ dạng thảm bại của trung học Anh Hoa,
tôi có nên cười khổ không.
“Tao cảnh cáo mày!” Tễ Huyên cầm lấy con dao của Chu Việt, dùng sức cắm xuống,
lưỡi dao vừa vặn sát khuôn mặt vô cùng thê thảm của hắn, “Nếu mày còn đến quấy
rầy vợ tao thì tao nhất định giết cả nhà mày!” Tuy rằng câu “Giết cả nhà ngươi”
tôi dám cá tôi là người nghe qua câu này nhiều nhất, nhưng là lần này tôi nghe
đến sởn cả gai ốc, giọng Tễ Huyên không lớn, nhưng ở đây người nào cũng cảm
nhận được anh ấy rất nghiêm túc.
Tôi và Tễ Huyên không nói
gì đi về nhà, gần đây hai tụi tôi giống như không nói gì, tôi ghét loại không
khí này, tôi tình nguyện muốn anh ấy như trước kia trêu đùa tôi, nhưng ngay cả
tôi cũng không biết mình nên nói gì nữa, Tễ Huyên hiển nhiên không ngờ tới tôi
sẽ ở nơi đó, đối với sự xuất hiện của tôi, anh ấy nhất định là không vui.
Tễ Huyên không biết từ lúc nào cầm điếu thuốc thơm ra, vừa định đốt thì chú ý
tới tôi liền ném xuống đất, “Làm sao bỏ, vẫn tốt mà, ba tôi còn chưa hút qua
loại tốt như vậy.” Tôi nhanh tay nhặt điếu thuốc lên, không nói thì tìm chuyện
để nói. Kỳ thật thì tình huống thực tế là mẹ tôi lấy cần kiệm làm mục tiêu quản
lý, mỗi ngày chỉ cho ba ba 5 đồng, 2 đồng là tiền xe, còn lại để tiêu vặt, ba
ba đành phải tiết kiệm theo, cho nên nét đẹp của ba ba chính là người đàn ông
tiết kiệm, còn ba của Tễ Huyên thì dùng thuốc xịn, là sự hòa hợp giữa nét hấp
dẫn về danh vọng và nước hoa. “Cái kia..., tôi không biết anh lại hút thuốc...”
“Phiền àh.”
“Tôi không phải cố ý theo dõi anh, tôi chỉ...”
“Vừa rồi cô sợ sao?”
“Ờ, có một chút... hơn nữa tôi cảm thấy anh..., anh hôm nay không, không giống
với...”
“..., cô cho là tôi rất đáng sợ?.”
“Không phải, tôi chỉ phải không thích ứng..., không thích ứng,… không, cuộc
sống nhà anh...” Tôi sợ Thiệu Tễ Huyên? Không, tôi không phải sợ anh ấy, nếu
tôi không đoán sai hôm nay Tễ Huyên đánh nhau có liên quan đến tôi, anh ấy vì
tôi mà đánh nhau. Tôi ghét hành vi bạo lực của anh ấy sao? Tôi cảm thấy lúc anh
ấy đánh nhau nhìn rất cool, nhưng là trong lòng tôi lại không yên ổn, tôi chỉ
có cảm giác bất an...
“Người lần trước theo dõi cô đến phòng học là tên Chu Việt kia.”
“Vậy hắn chính là tên biến thái thứ 2 àh. Hắn vì sao...” Chẳng lẽ hắn coi trọng
tôi?
“Do ân oán của vài gia tộc chúng ta, cô là vợ... vợ của tôi, cho nên hắn mới
kiếm chuyện với cô.”
“...” Quả nhiên không phải ~~.
“Đồ ngốc, sắp tới cô cẩn thận một chút.”
“Sao vậy, không phải giải quyết rồi àh? Cái tên kia bị anh chỉnh thảm như vậy,
hắn còn dám tiếp tục phá tôi sao?”
“Sự tình không như cô nghĩ đơn giản như vậy..., tóm lại mỗi ngày tôi sẽ tới đón
cô, biết không? Nếu tôi tan học không thấy cô, tôi nhất định giết cả nhà cô.”
Ai ~~! Cho dù không bị kẻ thù giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ...
“Ông nội!” Ông nội quả nhiên đang xem phim Hàn a, “Ông nội lại xem phim, lần
này là Chị Hee Sun hay là em Kyo đây?” Ông nội là fan chung thành của Kim Hee
Sun* và Song Hye Kyo*, chỉ xem phim hai người này. Tôi cũng hỏi qua ông vì sao
thích xem phim Hàn, mà không xem phim hành động? Ông lúc ấy trả lời của tôi như
thế này: “Ai! Loại cuộc sống như thế ông không có hứng thú a!” Đối với ông mà
nói hành động chỉ là một loại cuộc sống sao?
“Lan Trăn, ông nhớ là sắp tới sinh nhật cháu phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy a.” Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tôi! Năm nào tôi
cũng chờ đợi nó đến.
“Ông muốn hỏi cháu thích quà sinh nhật gì?”
Tôi muốn nhẫn kim cương bự như quả cà chua, lắc tay lớn như dưa chuột, còn có
còn có dây chuyền thô như hành tây..., không nên kích động, Lan Trăn, ông nội
lớn tuổi rồi, không nên dọa ông, làm con gái phải rụt rè! Rụt rè! Má ơi, lúc
trước giảm béo giảm luôn bộ não sao. Muốn cái gì cho tốt đây? Đúng rồi! “Ông
nội, cháu muốn đổi phòng...” Đàm phán với gia gia về kế hoạch phòng ở, trong
lòng có chút bất an, không biết Tễ Huyên nghĩ sao đây...
“Ông nghe nói hôm nay cháu và Tễ Huyên ở Mã Nhã?” Ông nội đột nhiên hỏi tôi.
“..., Dạ.”
“Cháu không thể chấp nhận chuyện này sao?”
“Không phải, ông nội.