
ốt pháo, nghe liên tiếp
từng tràng pháo đinh tai nhức óc, tiểu Tú lại một lần nữa cảm giác được
một năm mới đã đến, lại qua thêm một tuổi mới! Đêm khuya qua đi, tiểu Tú đi ăn chè trôi nước. Cái gọi là chè trôi nước chính là đem bột mì vo
thành viên nhỏ bằng cỡ một viên thịt viên. Mà bánh trôi nước chính là
món mà bất cứ ai cũng phải ăn vào ngày đầu tiên của năm mới.
.
Trước đó tiểu Tú đã bưng cho bà Hảo một chén rồi. Tuy nhiên không cho bà Hảo
ăn nhiều lắm, loại chè này vốn không dễ tiêu hóa, ăn rồi ngủ sợ bà Hảo
không tiêu! Sau khi chắp hai tay trước ngực chào tiểu Tô năm mới, tiểu
Tú mới bắt đầu đi nghỉ ngơi! Buổi sáng sau khi thức dậy, tiểu Tô nhẹ
nhàng hôn một cái lên trán tiểu Tú. Cũng may là lúc này không có người
ngoài, bằng không tiểu Tú chắc chắn sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.
Tiểu Tú nằm mơ thấy trước kia vào lễ mừng năm mới, mình hay đi cùng mấy đứa
bạn nhỏ lấy cái túi nhỏ đi ra ngoài đòi kẹo mừng. Vì thế sáng sớm ngày
mùng một tiểu Tú nhanh chóng lục tung khắp nhà để tìm cho ra hai cái túi nho nhỏ, sau đó quyết định kéo theo tiểu Tô trải nghiệm lại một lần nữa phong tục đòi kẹo thủa ấu thơ.
Tiểu Tô đáng thương cảm thấy rất mất mặt, cũng đã đính hôn rồi mà chẳng khá gì con nít, phải thuận
theo cô đi đông đi tây xin kẹo hoặc đậu phộng!
sssssssssssssss Tiểu Tú rất vui vẻ,
nhớ trước kia lúc nhỏ xách cái túi nhỏ theo các bạn nhỏ thân mến đi đòi
kẹo ăn, khi đó nhát gan chỉ biết núp sau lưng bọn nó, thì thào một câu
"Chúc mừng năm mới!" sau đó giơ cái túi nhỏ ra trước mặt người lớn chờ được phát kẹo...v...v. Nhưng tiểu Tú cảm thấy mình được chia rất ít.
Vì bù lại sự tiếc nuối trước đây, tiểu Tú quyết định năm nay cũng mang theo túi nhỏ đi đòi quà. Tiểu Tú chuẩn bị hai túi bé con con có thêu hình rất đẹp. Sắc mặt của tiểu Tô biến thành màu đen khi nhìn tiểu Tú vui vẻ mang theo túi tiền xuất phát.
Thật là, để mình nghĩ lại xem, lần cuối cùng mình đi đòi kẹo là khi nào chứ? Tiểu Tô cảm thấy bản thân mình đã hai mươi hai tuổi mà còn đi cùng đám con nít, thật sự là quá mất mặt. Vì thế tiểu Tô sống chết không chịu cùng đi. Nhưng tiểu Tú không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, sau khi đồng ý đủ loại hiệp ước không bình đẳng mới bắt được tiểu Tô đi cùng.
Kỳ thật theo lý mà nói, năm nay tiểu Tô muốn ở nhà để chiêu đãi bọn nhóc tới cửa đòi kẹo, nhưng hiện tại nhà anh và nhà tiểu Tú đã trở thành một nhà, vì thế trong nhà tiểu Tú chuẩn bị luôn hai phần kẹo. Để bà Hảo ở nhà phát kẹo cho đám con nít, tiểu Tô lề mề theo tiểu Tú đi ra ngoài đòi chút kẹo trở về. Vài ngày trước đã mua khá nhiều kẹo lạc, lạc, hạt dưa để bày biện rồi cho nên tiểu Tú rất vui vẻ và tiểu Tô không lấy gì làm vui cho lắm tung tăng ra cửa.
Ra cửa trà trộn vào đội ngũ trẻ con đang vui vẻ chạy đi xung quanh đòi
kẹo, tiểu Tú cũng cảm thấy rất thích thú! Sau khi theo bọn chúng đến nhà đầu tiên đòi kẹo, tiểu Tú đã nhận được khá nhiều. Chiếc túi lớn của
tiểu Tú đã đựng được non nửa. Mỗi khi chủ nhà nhìn thấy tiểu Tú cũng đi
theo tới cửa muốn đòi kẹo, sẽ cười hì hì lấy thêm vài vốc kẹo bỏ vào túi cho tiểu Tú, đôi khi người ta còn có thể buông lời nói đùa vài câu:
"Tú, biết thằng nhóc nhà chú đúng không? Khi nào sang nhà, nhất định con phải cho nó nhiều gấp đôi đó!"
Tiểu Tú vốn da mặt dày, một
bên nhận kẹo, một bên gật đầu: "Chú cứ yên tâm, chờ con chú đến, con
nhất định sẽ tặng gấp đôi !" Chủ nhà mừng rỡ cười to. Nhưng đúng là năm
nay nhà tiểu Tú tặng gấp đôi mà. Hắc hắc! Tiểu Tô đi theo phía sau tiểu
Tú, tuy rằng rất chân thành nhìn khẩu hình của mọi người xem họ đang nói chuyện gì, nhưng có thể bởi vì không kịp quay đầu mà nhìn sai không ít, nhưng ý tứ đại khái tiểu Tô cũng biết. Trong lòng tự nhủ tiểu Tú thật
là có chút gian trá.
Điều khiến tiểu Tú ngạc nhiên nhất lại
là được người ta cho tiền mừng tuổi! Buổi sáng tốt lành bà Hảo đã lì xì
cho tiểu Tú tiểu Tô hồng bao, không ngờ khi đi đòi kẹo mà cũng được nhận hồng bao nữa! Tiểu Tú ngây ngô cười vuốt hồng bao, quay đầu
hỏi tiểu Tô: "Hay là chúng ta lại đi đòi một hồi nữa, xem có còn
hồng bao để lấy hay không đi?"
Đối với chủ ý tham tiền này
của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy thật bất đắc dĩ, kỳ thật người ta tặng
hồng bao cũng không phải cho không .Theo phong tục ở đây, cô dâu mới khi tới cửa chào hỏi, chủ nhà sẽ lì xì hồng bao. Vừa rồi mấy nhà mà họ tới
vừa đúng lúc có chút quan hệ thân thích với tiểu Tô. Mà tiểu Tô cũng
thấy rõ ràng, hồng bao này là người ta vốn mang theo ra, bởi vì người ta thật sự không nghĩ tới việc tiểu Tú cũng sẽ cùng đám con nít đến đòi
kẹo cho nên. . . . . .
Trong hồng bao cũng không nhiều, mười đồng tiền, nhưng cũng đủ để cho tiểu Tú cười ngây ngô nửa ngày, tiểu Tô nhìn bộ dạng tiểu Tú cười ngây ngô, quyết định về sau phải ráng kiếm
thật nhiều tiền, sau đó mỗi ngày xem bộ dạng tiểu Tú cười ngây ngô! Cuối cùng tiểu Tú cùng tiểu Tô mang theo một túi kẹo, lạc, hạt dưa ...lớn về nhà. Trong nhà bà Hảo cũng đã ngồi chờ bọn họ.
Mùng một
trôi qua bình yên cùng tiếng pháo giòn tan trong thôn, mùng hai là ngày
về nhà mẹ đẻ, nh