watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324525

Bình chọn: 9.5.00/10/452 lượt.

ác vị bữa ăn tối thịnh soạn, có bánh bao, bánh bích quy còn có chân giò hun khói.”

“. . . . . . . . . . . .” Các nhân viên bán hàng từ trước đến giờ đều bằng mặt mà không bằng lòng, lần đầu ý nghĩ nhất trí, các cô phải về

nhà.

Liêu Bắc Bắc khiêng hai cái hòm mì ăn liền chậm rãi đi, hết lần này

tới lần khác Đường Diệp Trạch lại chọn lúc này gửi tới cho cô một cái

tin

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : bước đầu tiên đề cao địa vị: 50 đồng một gói.

Liêu Bắc Bắc cho là Đường Diệp Trạch gửi sai tin rồi, khiêng vật nặng liền lười trả lời, cô tự mình thu dọn đến tốt lắm.

Năm mươi vị công nhân viên, một người một gian phòng, sau khi phân

phối gian phòng xong. Những nhân viên bán hàng khác tụ tập ở một gian

phòng trống lớn, vừa càu nhàu vừa gặm bánh bao. Mà Liêu Bắc Bắc, đứng ở

ngoài phòng thu dọn, lại đang tìm thư ký dưới sự giúp đỡ của anh ta

cũng đốt được đống lửa, cô từ trong nhà mang đến một cái nồi, rót nước

sạch đến nửa nồi, đun nước nóng nấu bát mì.

Lúc đồ gia vị được cho vào bên trong nước sôi, mùi thơm đậm đà phiêu

tán bốn phía, vốn dĩ gói mì ăn liền không đáng giá này, lập tức trở

thành sơn hào hải vị của một đám côn trùng tham ăn.

Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, từ trong nhà lấy ra hai cặp lồng đựng cơm và hai đôi đũa duy nhất, trước đưa cho Thư ký Triệu một chén.

Triệu Diệu cũng không khách khí, nhận lấy chén uống một hớp canh nóng,

không khỏi hướng Liêu Bắc Bắc nhếch lên ngón tay cái.

Liêu Bắc Bắc xấu hổ cười cười, vừa mới chuẩn bị định làm cho mình,

chỉ thấy một đồng nghiệp hùng hổ đi lên trước, Liêu Bắc Bắc không hiểu

có chuyện gì ngẩng đầu lên, sau khi hai bên giằng co được một phút đồng

hồ. . . . . .

Bá, đồng nghiệp ngạo mạn đem một trăm đồng vỗ vào lòng bàn tay Liêu

Bắc Bắc, hai tay cô ta khoanh trước ngực, ngang bướng nói: “Mua mì.”

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhìn tiền một chút, lại nhìn Thư ký Triệu

một chút, lại nhìn chiếc xe con đỗ ở xa xa. . . . . . Cô nháy mắt mấy

cái, vừa tính toán định trả lại đồng một trăm kia, chợt nhớ tới nội dung cái tin mà Đường Diệp Trạch gửi cho cô, cho nên, cô nổi lên một chút

tâm tình, không có lo lắng nói: “Tôi dự trữ cũng không nhiều, như vậy

đi, năm mươi đồng một chén. Một trăm đồng tiền đủ mua hai chén , cô có

mua nữa không? . . . . . .”

Đồng nghiệp kia ngây ngốc, bỏ tiền ra vốn chỉ là một chút hình thức,

bởi vì các đồng nghiệp hiểu rất rõ Liêu Bắc Bắc, cô nhất định sẽ không

lấy tiền, làm như vậy không mất mặt còn có ăn, nhưng là, cô thật không

nghĩ tới Liêu Bắc Bắc một chút cũng không có nghĩ đến tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau?

“Tốt. . . . . . . Liền, mua, hai, chén. . . . . . . Nấu xong gọi tôi. . . . . . .” Cô nghiến răng nghiến lợi nói xong, hầm hừ đi xa.

Liêu Bắc Bắc thở hốc vì kinh ngạc, Cô còn bán nhà làm gì a, bán mì cũng phát tài a.

Triệu Diệu nhíu mày, thật ra thì trong bữa ăn tối công ty chuẩn bị

chẳng những có mì ăn liền còn có các loại súp, nhưng Đường Diệp Trạch

lại gửi cho anh ta một cái tin nhắn—— tất cả loại thực phẩm dùng để uống không cần đem xuống xe.

Thời tiết giữa thu, trên cánh đồng bát ngát những cơn gió thổi qua

thật mát mẻ, Liêu Bắc Bắc mặc kệ tiếng gió ngoài cửa ồn ào náo động,

ngồi xếp bằng ở trên giường đếm tiền mặt. . . . . . Ngắn ngủn một canh

giờ, cô thế nhưng bán ra 13 gói mì tôm, bỏ ra giá gốc mỗi gói 6 đồng

không đáng kể gì, ước chừng buôn bán lời 650 đồng.

Liêu Bắc Bắc đang cầm tiền suy nghĩ vẩn vơ, ba ngày sau đó là có thể

chuyển vào khu nhà tập thể, nếu nguồn tài nguyên ở trong đó lại thiếu,

có thể ở lại đây vài ngày thì thật là tốt biết bao.

ông chủ chính là ông chủ . . . . . . gian thương đáng yêu a.

Lúc này, có tin nhắn truyền đến.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : đem tiền kiếm được, trả lại.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : làm theo là được. Nói cho đối phương biết cô chỉ muốn đùa một chút.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ . . . . . . Ngài đang đùa tôi sao?

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : dĩ nhiên không phải vậy, đi trả lại tiền.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc cầm Nhân dân tệ trong tay còn chưa nóng, vô cùng bi thương.

Nhưng Đường Diệp Trạch là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô giận mà không dám nói gì người hầu nhỏ bé chỉ có thể làm theo, cho nên, cô dựa theo

chỉ thị của Đường Diệp Trạch trả lại tiền cho mọi người, nói cho các

đồng nghiệp, Cô chẳng qua là. . . . . . Ô ô. . . . . . Chỉ đùa một chút.

Vốn dĩ các đồng nghiệp còn đang chỉ trỏ Liêu Bắc Bắc, không ngờ tới

cô lại chủ động đem tiền mặt trả lại. Mặc dù các cô vẫn giữ thái độ ngạo mạn như cũ, nhưng giọng nói hiển nhiên mềm mại hơn, thậm chí vì hành

động nguyền rủa ở sau lưng Liêu Bắc Bắc của mình cảm thấy hơi hối hận.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tiền đã trả lại [ nước mắt '>

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : ừ, nấu cho tôi bát mì. Đưa đến phòng của Triệu Diệu.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : . . . . . . Vâng

Lúc tất cả mọi người tắt đèn đi ngủ, chỉ có Liêu Bắc Bắc đứng ở cửa

phòng nấu nước nấu bát mì, đừng nói, từ một nhà giàu