watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325035

Bình chọn: 7.00/10/503 lượt.

, nhưng ngữ khí của anh giống như là anh phạm phải sai lầm to lớn.

“Đừng khóc.”

“Em. . . . . . Em mới vừa rồi vì quá sợ hãi, cho nên lấy chai rượu đập đầu hắn. . . . . . hắn sẽ chết sao?”

“Không biết.” Đường Diệp Trạch chắc nịch nói, “Mặc dù ngoài ý muốn,

em cũng là trong lúc phòng vệ, nên sẽ không phải chịu trách nhiệm, có

anh ở đây.”

Liêu Bắc Bắc nghẹn ngào gật đầu, vốn định nói chút gì, nhưng là tiếng khóc của đứa trẻ bỗng nhiên ngưng hẳn, cô vội vã cúp điện thoại, mở cửa phòng, kinh hoảng thấy Niếp Niếp đi đến bệ cửa sổ. Cô thở nhẹ một tiếng chạy vội tới bên cửa sổ, Niếp Niếp lại tránh thoát cái ôm của Liêu Bắc

Bắc, giống như điên lao ra khỏi phòng ngủ, lúc đứa trẻ nhìn thấy trên

mặt đất một vũng máu, nghĩ đến cảnh ba ba của nó xảy ra tai nạn xe cộ,

khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị làm cho sợ đến trắng bệch, bùm một tiếng ngồi co quắp trên mặt đất.

Thấy thế, Liêu Bắc Bắc đuổi kịp đến bên cạnh đứa trẻ, Niếp Niếp vươn

đôi tay nhỏ bé lay lay cánh tay Liêu Bắc Bắc: “Chú. . . . . . Chú của

con ở đâu? Cô giáo Liêu, cô trả chú lại cho con, ô ô. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc so với ai khác cũng ủy khuất, nhưng cô làm sao nói cho

đứa nhỏ, chú của nó phạm tội cưỡng gian, tội ác tày trời chứ?

Đứa nhỏ khóc, cô cũng khóc, chuyện gì cũng làm không xong, ai cũng

xem là người lương thiện, thiếu chút nữa lại đem mình dâng tặng phí

công, thật không biết cô giống như phế vật như vậy thì sống còn có ý

nghĩa gì nữa.

Nửa giờ sau, Triệu Diệu hấp tấp chạy tới địa điểm gặp chuyện không

may, anh không hỏi nhiều, ôm đứa nhỏ đang khóc trong lòng Liêu Bắc Bắc

ra, đóng cửa phòng, mang Liêu Bắc Bắc và đứa nhỏ cũng trở về điền sản

của Đường thị.

Xuống xe, Triệu Diệu dựa theo chỉ thị của ông chủ, trước hết đem Liêu Bắc Bắc đưa tới tầng cao nhất, rồi đem đứa nhỏ ôm vào phòng ngủ của

mình, bảo Liêu Bắc Bắc nghỉ ngơi thật tốt, đứa nhỏ sẽ do anh chăm sóc.

Liêu Bắc Bắc hiện tại không còn sức lực ôm đứa nhỏ, cô cúi người cảm

ơn, đi vào một gian phòng cho khách không được dùng tới, trong phòng

thiết bị đầy đủ, nhưng cô không còn sức lực để đi dù là nửa bước, hai

chân mềm nhũn, ngã trên ghế sa lon. Bởi vì kinh sợ quá độ, cũng bởi vì

mỏi mệt đến cực điểm, cô nằm chết dí trên ghế sa lon không lâu liền ngủ

thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị lực đẩy mạnh ra, người này vừa

để hành lý xuống vừa gọi điện thoại, phía sau anh còn đi theo một người

phụ nữ khêu gợi.

“Đường Diệp Hoa. Anh từ lúc lên xe đã bắt đầu gọi điện thoại, có phải là quá đáng hay không?” người phụ nữ một cước đạp cửa phòng.

Đường Diệp Hoa thu điện thoại di động về, nhìn về phía người phụ nữ

với vẻ xa cách: “Thứ nhất, tôi không có kêu cô đi theo tới đây; thứ

hai, tôi không phải là tới du lịch; thứ ba, cô cho rằng cô là cái gì của tôi?”

Liêu Bắc Bắc bị tiếng ồn ào đánh thức, cô dụi dụi mắt, chống tay lên ghế sa lon nhỏm dậy.

Người phụ nữ vừa vặn đối diện với Liêu Bắc Bắc, cô không cảm thấy

kinh ngạc, ngược lại ngửa mặt lên trời cười lạnh nói: “Ha ha, tôi nói

làm sao mà anh vội vả bỏ rơi tôi rồi, thì ra bên này còn cất giấu một

tiểu hồ ly tinh a.”

Đường Diệp Hoa giật mình, ngoái đầu lại nhìn, anh nhớ được Liêu Bắc

Bắc vốn là nhân viên tiêu thụ của công ty, chính xác ra, ấn tượng vô

cùng sâu sắc, bởi vì hai ngày trước vừa mới gặp qua, vấn đề là, cô xuất

hiện ở nơi này là chuyện gì đã xảy ra?

Vương Tuyết Mạn nhìn chằm chằm Liêu Bắc Bắc, ánh mắt Liêu Bắc Bắc vốn là nghi ngờ nhưng ở trong mắt cô nhìn qua chính là biểu hiện chột dạ,

cho nên, cô chen qua bên cạnh Đường Diệp Hoa, vung tay lên liền hướng

đến mặt Liêu Bắc Bắc đánh, nhưng mà, Đường Diệp Hoa kịp thời ngăn cản

cô, vung tay đem Vương Tuyết Mạn đẩy ra thật xa.

Đường Diệp Hoa đã nhịn cô dọc đường đi rồi, nếu không phải giữ mặt

mũi cho cha, anh căn bản sẽ không để cho Vương Tuyết Mạn lên xe.

“Đau lòng?” Vương Tuyết Mạn ở trước mặt trưởng bối có tiếng là ngoan

hiền, ở trước mặt Đường Diệp Hoa, cô không cần thiết phải giả bộ dịu

ngoan, huống chi bây giờ là đối tượng kết hôn ngoại tình.

Đi chung đường mệt nhọc, Đường Diệp Hoa hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi,

không muốn cùng Vương Tuyết Mạn nói nhảm, cho nên anh ôm bả vai Liêu Bắc Bắc, nói: “Tôi tin cô đã thấy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Hiện tại cô có thể đi ra ngoài, chúng tôi còn chuyện quan trọng cần làm.”

Vừa nói, anh vì ngăn Liêu Bắc Bắc giãy dụa giải thích, khoanh tay đem cô từ chỗ ngồi, ôm vào trong ngực, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ,

rầm một tiếng, đóng cửa phòng ngủ.

Liêu Bắc Bắc thần sắc đần độn, vừa muốn mở miệng, Đường Diệp Hoa liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ hung ác uy hiếp cô câm miệng.

Đường Diệp Hoa ôm Liêu Bắc Bắc đứng ở cạnh cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, nghe được tiếng bước chân hướng tới gần phòng

ngủ, anh nhẹ giọng ra lệnh Liêu Bắc Bắc: “Trước kêu hai tiếng, tối nay

sẽ giải thích.”

“Kêu, kêu cái gì. . . . . .”

“Rên rỉ.” (kekekeke)

Liêu Bắc Bắc thiếu chút nữa rơi nước mắt, cuộc đời của cô sao thế này?

Nhưng mà dưới dâm uy của Đường Diệp Hoa, cô không dám nói khô