
g ty.
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, đẩy gọng kính màu đen, hừ nhẹ một tiếng.
Liêu Bắc Bắc vòng quanh co anh ba vòng, che miệng cười, vừa định nói
gì, tầm mắt lại chuyển sang một bên mặt của Đường Diệp Trạch, cô thu lại cười xấu xa, thật lâu ngắm nhìn anh, một bên mặt của người này lại
khiến cho cô có cảm giác đã từng quen biết nhỉ?
“Ông chủ, anh thật là bị cận sao?” Liêu Bắc Bắc không thể xác định,
nhưng trong đầu của cô thật giống như hiện lên một hình ảnh, cô đã khẳng định nhìn thấy Đường Diệp Trạch đã đeo mắt kính ở một nơi nào đó.
“Ừ, làm sao?” Đường Diệp Trạch nhìn như mạn bất kinh tâm (* không để ý tới), nhưng vẫn đang quan sát những sự biến hóa nhỏ trên mặt của cô.
Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn kỹ Đường Diệp Trạch chốc lát, lại chậm
chạp lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhà các anh có tiền như vậy, mỗi người hẳn
đều là những người có cấp bậc anh tuấn tiêu sái, tôi nhất định là nhận
lầm người rồi.”
“Nga, vậy cô đang nghĩ đến ai?”
Liêu Bắc Bắc nghiêng mắt nhìn trời, như cũ tự nhủ: “Cổng khu cư xá nhà ta thu phế phẩm đấy . . . . . .”
Đường Diệp Trạch mấp máy môi, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đành buông thả.
Liêu Bắc Bắc quơ quơ đầu, một mực cung kính làm ra tư thế “Muốn mời”: “Thầy giáo Đường, mời đi theo tôi.”
Đường Diệp Trạch không biết âm thanh “Thầy giáo Đường” là gọi mình,
anh vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.
Liêu Bắc Bắc cúi người chào nhưng đã lâu không thấy anh phối hợp, nghiêng đầu nhìn lại, hí mắt hô lên: “Đường Diệp Trạch.”
“Ừ? sao.” Đường Diệp Trạch phút chốc đứng lên, Liêu Bắc Bắc ngoắt
ngoắt ngón tay, đẩy cửa ra, Đường Diệp Trạch thì theo sát phía sau.
Đợi sau khi bọn họ rồi đi, thuộc hạ của Phan Hiểu Bác không ít người đang rối rít nghị luận, vị này chính là Liêu Bắc Bắc .
Rõ ràng là bạn gái của Phan quản lý, cho nên Phan Hiểu Bác mới có thể sai bọn họ tùy lúc để ý đến Liêu Bắc Bắc, nhưng là Liêu Bắc Bắc dường
như cùng vị tiên sinh này quan hệ cũng không tồi, theo tình hình này
cũng không hay, phải báo cáo cho Phan Hiểu Bác mau sớm hạ thủ thôi.
Bên ngoài cửa tiệm, trên đầu của Đường Diệp Trạch mang vải lụa tuyên
truyền, tạo hình có hơi quê mùa một chút, y phục rách nát một chút,
nhưng ngũ quan không thay đổi, lúc này như ẩn như hiện, vẫn có thể nhìn
ra nam nhân này là một vị “giai nhân thanh tú “. Giờ phút này, vừa đúng
lúc thời gian ăn tối, trên đường phố người đến người đi, các bác gái đại thẩm đi cung cấp rau xanh cũng thả chậm cước bộ lại, nhìn chăm chú vào
vẻ mặt thẹn thùng kia nhưng thật ra chỉ là một vẻ mặt không chút thay
đổi cuả Đường Diệp Trạch.
Phạm Phỉ cùng Liêu Bắc Bắc thì đứng ở đằng xa nhìn thấy anh như vậy
cười đùa, thật ra thì Phạm Phỉ cũng tham dự kế hoạch tội ác lần này,
cuộc sống chính là muốn muôn màu muôn vẻ nha, tính cách quái gở Đường
Diệp Trạch cũng nên tiếp xúc với nhiều người một chút, nếu không đầu óc
làm sao có thể mở mang được chứ? Làm sao anh biết cô ngàn dặm xa xôi
chạy đến đây cũng vì mục đích này đây?
Là bạn học bốn năm, lần đầu tiên Phạm Phỉ nhìn thấy Đường Diệp Trạch, cảm thụ đầu tiên chính là —— ngu ngốc khả ái, sau này cô lại bị khả
năng hội họa của Đường Diệp Trạch thuyết phục, còn có đầu óc thương mại
nhảy cảm của anh nữa, sau này hình tượng bị phá vỡ, không thể nghi ngờ
khiến cho cô ngoài ý muốn cảm thấy vui sướng. Mà hiện tại, cô càng nhớ
cách nhìn của mình về Đường Diệp Trạch lúc ban đầu —— Đường Diệp Trạch
là thật ngu ngốc, lại không cảm nhận được tình cảm của cô.
Liêu Bắc Bắc nhìn thấy các đại thẩm mượn cơ hội quyên tiền mà “Đưa
móng heo” với Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch vẫn nho nhã lễ độ nắm
tay đáp lại, nụ cười có chút cứng ngắc mà thôi.
Cô cười đến ngửa tới ngửa lui, đúng là nam nhân có mị lực lớn hơn mà, ơ, lại có người ném mười đồng tiền lớn vào rồi, cho nên, cô vẫn nên rèn sắt khi còn nóng, chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ cao cái loa
khuếch đại âm thanh lên hô hào mọi người nên hiến lòng yêu thương nhiều
hơn một chút nữa.
“Cám ơn mọi người ủng hộ sự nghiệp giáo dục, bất kể tiền ít hay tiền
nhiều đều là lòng yêu thương của mọi người, chúng tôi sẽ đem phần quyên
tiền này đến vùng núi, do chính công ty vận chuyển tài chính. Lần này
quyên tiền hoạt động nhận được sự ủng hộ cực lực của tập đoàn giải trí
Đường Thịnh, đằng sau còn có các cửa hàng làm chứng, tuyệt không phải
lừa gạt …. Phàm là người quyên hơn mười đồng tiền, thì đích thân thầy
giáo của chúng tôi sẽ bắt tay tạ ơn; còn hễ là những người quyên hơn năm mươi đồng tiền, thì thầy giáo của chúng tôi sẽ đích thân trao tặng hoa
hồng giấy do người tự tay làm. Tiện tay thôi, xin mọi người trợ giúp đi
nào.” Liêu Bắc Bắc buông tay chỉ hướng Đường Diệp Trạch, sau khi nói
xong, cô âm thầm khen ngợi mình một phen, nói cô cũng không biết lấy
can đảm từ đâu, chưa từng nói ra câu văn có lời nói dối thiện ý như vậy.
Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía cô, đây cũng chính là Liêu Bắc Bắc, nếu như đổi lại những người khác, anh tuyệt đối sẽ quay đầu đi.
Lời này vừa nói ra, tâm tình của các