
n thất kinh, hiện tại cái gì cũng không sợ.
“Khụ khụ. Xin Đường tiên sinh cùng tội phạm hiềm nghi giữ khoảng cách an toàn.”
“Xin hỏi như thế nào mới coi là khoảng cách an toàn? Luật pháp có văn bản quy định sao?” Đường Diệp Trạch nhìn ra dự thẩm viên mang thành
kiến chất vấn thân phận Liêu Bắc Bắc, đây là ― điểm anh không thể dễ
dàng tha thứ .
Dự thẩm viên bị chèn ép, đè tức giận tiếp tục thẩm vấn Liêu Bắc Bắc.
“Xin hỏi cô cùng bị người hại Phạm Phỉ, quan hệ như thế nào?”
“Không cùng bộ phận, cô ấy ở chỗ thiết kế, còn tôi là thư ký của Đường Diệp Hoa, cơ hồ không có gặp gỡ.”
“Cô là thư ký của Đường Diệp Hoa, Phạm Phỉ nào có quyền lợi chỉ huy
cô lấy văn kiện: giấy tờ, thật không có quan hệ cá nhân sao?”
“Cùng tồn tại trong một công ty giúp đỡ nhau chẳng có gì lạ, Liêu
tiểu thư có quyền không giải thích.” Đường Diệp Trạch chậm rãi nói.
Liêu Bắc Bắc biết vậy nên lấp kín thật chắc tường cao dựng ở phía
sau, cô cũng học bộ dáng Đường Diệp Trạch, mặt hướng dự thẩm viên nháy
mắt mấy cái: “Chẳng lẽ đồng nghiệp ngài nhờ ngài thuận tiện lấy một cái
bưu kiện gì đó vân vân, ngài bất kể sao? ”
“Cây kéo dính đầy dấu tay cô thì giải thích thế nào?” Dự thẩm viên lấy ra vật chứng đầu tiên, bịch một tiếng bỏ trên bàn.
Liêu Bắc Bắc nhìn lại, cái kéo này nhìn quen mắt, nhưng nghĩ không ra tại chỗ nào dùng qua.
Đường Diệp Trạch rất nhanh nhìn ra đầu mối, phút chốc chỉ lên bảng
quảng cáo lụa đỏ dán trên vách tường: “Thật xin lỗi, tôi chen vào một
câu, ‘thẳng bạch tòng khoa ’ chữ ‘khoan’ dán lệch.”
Dự thẩm viên khuôn mặt hắc tuyến, thấy được loa âm thanh tra hỏi rung động, anh cảnh cáo Đường Diệp Trạch đừng nữa nhiễu loạn tầm nhìn.
Lụa đỏ. . . . . . hai mắt Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên tỏa sáng “A. Tôi
nhớ ra rồi, đại khái mấy tháng trước, tôi ở trong Vạn Điệp Thành tổ chức một hoạt động quyên tiền cứu trợ trẻ em thất học, lúc ấy tôi tự mình
làm một chút hoa hồng giấy đưa cho cư dân nguyện ý quyên tiền. Ở trong
trấn vô tình gặp gỡ Phạm Phỉ vừa mới đến, Phạm Phỉ là bạn học Đường Diệp Trạch, Đường tổng giám, cho nên cô cùng tôi quyên góp, sau đó dùng xong cây kéo tôi quên trả lại cho tổ trang trí, nếu như nhớ không lầm, cây
kéo cùng với các tài liệu khác vẫn như cũ để ở trong phòng của Đường
tổng giám.”
“Hả? Vậy làm sao lại chạy đến trong phòng ngủ Phạm Phỉ đây? ”
Liêu Bắc Bắc giương mắt hướng Đường Diệp Trạch cầu cứu, Đường Diệp
Trạch thì bình tĩnh nói: “Thông qua dấu tay lưu ở hiện trường không có
cách nào xác định thời gian cụ thể, nhưng có thể đoán được đây là dấu
tay mới hay cũ, nếu như kiểm tra kỹ thuật của cục cảnh sát không tìm ra
đúng sự thật, có thể đệ trình lên ngành tương quan tiến hành kiểm tra
lại.”
Dự thẩm viên trầm xuống: “Còn có, trong hồ sơ phát hiện, nhân viên
trực thông qua điện thoại nghe được nội dung ‘cứu mạng’ cùng ‘thật xin
lỗi ’, đúng là nói với cô sao?”
Đường Diệp Trạch lúc ấy không có ở đây hiện trường, về phương diện
vấn đề này anh không có cách nào thay Liêu Bắc Bắc giải thích. Hiện tại
chỉ có thể dựa vào Liêu Bắc Bắc tự cứu.
“Bắc Bắc, tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết, em có thể .” Đường Diệp Trạch cười cười.
“Ừ.”
Liêu Bắc Bắc chắc chắc đáp ứng. Cô vừa nhớ lại vừa vô ý thức vuốt ve
cánh tay, làm một tia đau đớn xẹt qua đầu ngón tay, Liêu Bắc Bắc bỗng
nhiên như nhớ tới cái gì, cô vén tay áo lên, quả nhiên, chỗ khuỷu tay
lưu lại mấy vết cào.
“Nhìn đây, mời xem. Phạm Phỉ lúc ấy bắt được cánh tay của tôi, cho
nên tôi không thể nào vừa vặn lúc công nhân kéo lưới an toàn ra mà hất
cô ấy xuống, mặc dù tôi muốn làm cô té xuống, cô ấy chịu buông tay sao?”
Bỗng nhiên, Liêu Bắc Bắc cảm giác trong thân thể mình tràn đầy tinh
lực vô hạn, không khỏi lo lắng mười phần nói: “Chân tướng chỉ có một,
tôi là bị Phạm Phỉ vu oan. Tôi hi vọng cảnh sát có thể mau sớm chứng
nhận, tôi trong sạch.”
Hai gã dự thẩm viên hai mặt nhìn nhau, chuyện gì xảy ra? Tình thế nghịch chuyển lớn?
Trong mắt Liêu Bắc Bắc lóe ra tia hy vọng chết đi sống lại, mới vừa
rồi, cô cho là mình phải đổi thành cải thìa rồi, lúc này thuận lợi rửa
sạch oan khuất, này này này. . . . . . Toàn bộ phải cảm tạ luật sư lớn
Đường Diệp Trạch trợ giúp a, ha ha ha.
Ừ? Anh hũ nút này lại có giấp phép luật sư? Rõ ràng không có cách mấy tuổi, làm sao người ta lại có tài như vậy đây?
Đường Diệp Trạch chẳng qua là dựa theo vật chứng cảnh sát có trong
tay, tiến hành lật đổ từng cái, tâm tình cũng trầm trọng, thật khắp
thiên hạ không có chân tướng rõ ràng, anh nên như thế nào đối mặt với
người bạn tốt nhiều năm đây?
“Hôm nay chứng cớ chưa đầy đủ, xin cảnh sát lập tức thả người ủy thác của tôi. Hơn nữa, tôi đồng ý làm người bảo lãnh cho Liêu tiểu thư.”
Đường Diệp Trạch nói hết lời, người báo án thương thế không nặng, không thả người thì có thể làm gì?
Hai giờ sau, Đường Diệp Trạch xong xuôi thủ tục nộp tiền bảo lãnh, đi tới nữ cảnh sát viên tạm giam bên cạnh Liêu Bắc Bắc, mở tay ra, cười
cười.
“Chúng ta về nhà sao.”
Nghe được câu này, Liêu Bắc Bắc mới vừa ổn định cảm xúc lại gợn sóng, cô dựa vào vai Đ