watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325425

Bình chọn: 10.00/10/542 lượt.

t, anh là người đối xử vối tôi tốt nhất trừ cha mẹ tôi, nhưng mà tôi

một không có năng lực hai không có tiền, cho nên chỉ có thể hồi báo anh

bằng kỹ thật nấu nướng có thể tính là được, cùng với giúp anh quét dọn

vệ sinh. Nếu như trên người tôi có lấy đi một thứ gì đó có thể khiến anh lấy lại vị giác, tôi nguyện ý thay thế anh nhận phần khổ này. Tôi không nói đùa. »

Lời này cô đã sớm muốn nói cùng Đường Diệp Trạch, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Đường Diệp Trạch nhếch môi, ngắm nhìn cô thật lâu, nét vẽ sống động,

lời nói vướng ở cổ họng, anh suy nghĩ có nên thẳng thắn nói cho cô biết, cô Liêu Bắc Bắc chính là vị ngọt ngào nhất cuộc đời anh.

Song, sáng nay anh trai đã gọi điện cho anh, nói dã chuẩn bị 9999 đóa hoa hồng đang chuyển bằng xe về đến thành Vạn Điệp thành rồi, bảo anh

không được lấy gì, nhất phải đem Liêu Bắc Bắc về ký túc xá.

—– Tối nay, Đường Diệp Hoa ở trước mặt toàn thể công nhân viên tỏ tình với Liêu Bắc Bắc.

Thật sự xuất kích, nếu bị cự tuyệt nữa, Đường Diệp Hoa nói, anh ấy sẽ buông tha ý niệm theo đuổi Liêu Bắc Bắc trong đầu.

Đường Diệp Trạch cũng không chất vấn mị lực độc nhất vô nhị của Liêu

Bắc Bắc, nếu không cô cũng sẽ không ở trong lòng anh “an cư lạc nghiệp.”

Lúc này, Phạm Phỉ lễ phép gõ vang cửa phòng, đẩy cửa phòng, trong

ngực cô ta ôm lấy một đống tài liệu vội vã đi tới: “Liêu Bắc Bắc, cô có

thể giúp tôi đem những dự dạo thiết kế fax tới tổng bộ Đường thị

không?”

“A, được.”

Gửi fax vốn chính là công việc thuộc bổn phận của Liêu Bắc Bắc, cô

trước đặt món ăn vào trong mâm, bưng đến cạnh bàn, sau đó rửa sạch tay

đi tới trước người Phạm Phỉ, nhưng đầu ngón tay Phạm Phỉ vừa trượt, thật xui xẻo giấy tờ rời xuống đất.

“Ôi trời, tôi mới sắp xếp đúng thứ tự, văn tự cùng hình ảnh tách ra,

thực đáng ghét, tôi còn có rất nhiều công việc không có làm xong đâu.”

Phạm Phỉ cau mày, tự nhủ.

“Cô đi mau đi, tôi sẽ sắp xếp lại được.” Liêu Bắc Bắc căn bản không

nhớ rõ tuyên ngôn tối hôm qua của Phạm Phị, cô vừa trấn an cô ta vừa

ngồi xổm xuống nhặt giấy tờ lên.

“Vậy làm phiền cô. Thật ra thì sửa sang cũng được, cô nhìn ví dụ như

trang giất này trên có viết màu hồng đào là chất liệu gỗ, chính là dùng

màu hồng làm chủ đạo một phần thiết kế, ngàn vạn không nên nghĩ nhầm,

tổng bộ bên kia lập tức sẽ có kế hoạch, một khi giá tiền chênh quá nhiều tôi phải lập tức sửa đổi.” Vừa nói, cô ta vừa bấm điện thoại, nói với

đối phương : “Chào ngài, tôi đem bản thiết kế giao cho thư ký rồi, cô ấy sẽ lập tức gửi fax cho ngài, vâng, xin chờ một chút.”

Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu cười cười, cô tất nhiên không biết người xét duyệt bản thiết kế này chính là chủ tịch Đường Sâm.

Đường Sâm làm kiến trúc mấy chục năm, hơn nữa đối với phòng thiết kế

có phương diện kiến giải độc đáo. Vì vậy, Phạm Phỉ một mình gọi điện

thoại cho Đường Sâm, hi vọng ông có thể hỗ trợ một tay, Đường Sâm ngoài mặt thì đối với kế hoạch Vạn Điệp Thành thờ ơ, thật ra thì trong lòng

ông thay hai đứa con toát mồ hôi lạnh, dù sao cũng là một cuộc làm ăn

khổng lồ nhất của Đường Thị cho tới nay. Bản mẫu của phòng bán hàng là

quan trọng nhất, cho nên ông cố ý rút ra thời gian thẩm tra bản mẫu

thiết kế do Phạm Phỉ làm.

Phạm Phỉ thông qua nhìn mặt hiểu rõ, biết được chủ tịch Đường Sâm đối với quan niệm thời gian rất mạnh mà là người làm việc cực kỳ nghiêm

túc, cho nên một khi giấy tờ trong lúc vội vàng chuẩn bị mà lộn xộn,

Đường Sâm nhất định sẽ giận dữ.

“Làm sao nhiều gỗ thô sắc như vậy a?” Liêu Bắc Bắc một bên nhặt lẩm bẩm nói.

“Cần tôi hỗ trợ không? ” Đường Diệp Trạch vừa muốn đến gần, nhưng

Liêu Bắc Bắc cất giọng ngăn lại, “Không cần. Nếu như chuyện này tôi cũng không làm được, vậy tôi có thể làm gì? Anh cứ để tôi một mình xử lý

đi.”

Đường Diệp Trạch nghĩ đến sự phó thác của ba Liêu, cho nên dừng bước lại.

“Tôi chờ cô cùng nhau ăn cơm.”

“Ừ.” Liêu Bắc Bắc hí mắt cười một tiếng, ôm lấy đống giấy màu sắc sặc sỡ, đóng cửa rời đi.

Phạm Phỉ thì gục ở khe cửa đứng ngoài quan sát hướng đi của Liêu Bắc

bắc, anh em Đường gia lớn hơn nữa cũng không hơn được ba của bọn họ,

Liêu Bắc Bắc đợi mà bị sa thải đi.

“Phạm Phỉ, tổng bộ đã nhận được, văn kiện của cô.” Liêu Bắc Bắc đem nguyên kiện đưa tới tay Phạm Phỉ.

Phạm Phỉ nghi ngờ nhìn cô, chẳng lẽ Liêu Bắc Bắc biết được mã hóa màu sắc chuyên ngành? Nếu không tại sao cô ta có thể ở trong một đống bản

thiết kế cực giống nhau có thể tìm đúng tài liệu đây?

“Cám ơn, đối phương không nói gì sao?” Phạm Phỉ cẩn thận dò hỏi.

“Hử? Không có a, đối phương còn khen tôi có ngộ tính cao, ha hả.”

Liêu Bắc Bắc thẹn thùng mím môi, “Cô nhanh lên, cần phát văn kiện gì nữa gọi tôi.” Vừa nói, cô gõ vang cửa phòng ngủ Đường Diệp Trạch, đẩy cửa

vào.

Phạm Phỉ kinh ngạc nhìn cánh cửa, nhanh chóng lật xem văn kiện Liêu

Bắc Bắc sửa sang lại tốt, trong đó ít nhất một phần ba tài liệu cùng bản thiết kế phối hợp sai, đến tột cùng là chuyện gì?

Mới vừa rồi ở trong phòng gửi fax, xem không hiểu mã số màu sắc Liêu

Bắc Bắc quả thật ra bày đống lộn xộn lớn, Đường Sâm nhìn tài liệu giới

thiêu