
i gì vậy? Tôi có phải là rất thất thố? Nôn ra sao?” Khóe
miệng Liêu Bắc Bắc run lên, hình tượng của cô đã vô cùng bị áp chế,
nhưng nhất định coi như đoan trang, hiện tại xong đời.
“Hử? Không có. Cô một mực ngủ.” Đường Diệp Trạch nói ra lời nói dối
có ý tốt, huống chi anh cũng không biết giải thích như thế nào đủ loại
hành động của Liêu Bắc Bắc, nói một đại nam nhân bị nữ nhân đè ở phía
dưới “xâm phạm” sao?
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Cám ơn anh đã mang tôi trở về.” Lòng Liêu Bắc Bắc vẫn còn sợ hãi, cách cánh cửa thở dài.
“Cơm tối muốn ăn cái gì, tôi đặt bữa ăn.”
“Đã buổi tối sao?” Liêu Bắc Bắc hít vào một hơi lạnh, “Không nên đặt
bữa ăn, chờ tôi tắm rửa xong sẽ làm cơm cho anh ăn.” Nói xong, cô còn
bồi thêm một câu, “A, còn Phạm Phỉ, cô ấy ăn rồi sao?” Cô thừa nhận,
thật ra là không muốn nhắc tới cô ta, nhưng mà từ lễ phép phải hỏi.
“Phạm Phỉ tranh thủ làm bản thảo thiết kế, đã ăn rồi.” Đúng là lúc
trước khi Đường Diệp Trạch trở về phòng đã hỏi Phạm Phỉ có muốn cùng
nhau ăn cơm hay không, nhưng mà cô ta thật giống đầu óc choáng váng.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, khó mà cười nói: “Cón một việc muốn phiền anh… tôi… thật xin lỗi, tôi có thể là uống nhiều lắm, không có biết
phòng tắm phòng này thuộc về anh, nơi này không có khăn tắm, không có áo tắm (ở đây là áo choàng khi tắm xong nhé), anh… Có thể giúp tôi mang hòm hành lý tới đây không? Rất ngại.”
Đường Diệp Trạch do dự một chút, từ tủ quần áo lấy ra một cái váy mới tinh, đặt ở ngoài cửa phòng tắm: “Ngày đó tôi thấy một cái váy cô mặc
rất hợp, liền mua, nếu không ngại thì…”
“Không ngại, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc gật đầu liên tục, nếu như không là vô kế khả thi, cô thật không nguyện ý làm phiền Đường Diệp Trạch, bởi
vì trong rương để chồng chất không ít vật phẩm chuyên dụng của phái nữ.
Hơi nước đầy trong phòng tắm, cô vừa ngẩng đầu lần nữa thấy gọng kính đen bị vỡ, Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Đường Diệp Trạch đã từng học trường
với cô, theo như niên cấp hẳn là so với cô nhiều hơn hai, nói cách khác
tỷ lệ bọn họ gặp thoáng qua rất lớn.
Nghĩ như vậy, cô vội vã lau khô thân thể, mở ra một cánh cửa cầm váy, đây là một chiếc váy vừa thanh lịch lại không mất vẻ hoạt bát, chiều
dài của váy đến bắp chân, váy rất mềm mại, trước ngực là đường viền hoa
lá sen tô điểm, khiến cô lộ vóc người bên ngoài mảnh mai tương đối xinh
đẹp.
Cô nhìn mình trong gương, nghiêng đầu cười cười, chiếc váy này nếu
như bày ở trong tủ cửa hàng tuyệt đối sẽ không mua, càng không nghĩ tới
mặc lên người kết quả lại tốt như vậy. Thật có ánh mắt nghệ thuật.
Đẩy cửa ra, Liêu Bắc Bắc nghe đến có tiếng thái thức ăn ở trong phòng bếp truyền ra, cô bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh tiến lên chen đẩy
Đường Diệp Trạch sang bàn sạch, cười nói: “Anh chờ ăn là tốt rồi, phòng
bếp là thiên hạ của phụ nữ.”
Đường Diệp Trạch ngắm nhìn Liêu Bắc Bắc trong bộ váy, so với trong
tưởng tượng của anh nhìn đẹp hơn nhiều, anh chú ý tới mái tóc dài ướt
nhẹp của cô, rũ xuống đầu vai của cô, làm ướt sống lưng.
Cho nên, anh đi vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra lấy một kẹp tóc hình hoa: “Ghim lên trước, mua cùng váy…”
“Cám ơn, váy thật đẹp, nhưng sau này không nên mua thêm đồ cho tôi,
sẽ khiến cho tôi có cảm giác thiếu anh càng ngày càng nhiều.” Liêu Bắc
Bắc mất tự nhiên cúi mắt xuống, nhận lấy kẹp tóc, tùy tiện tóm gọn, ghim tốt.
Cô mặc dù cảm thấy ngại ngùng, trong tiềm thức lại không chất vấn quà tặng này từ đâu tới, càng sẽ không giống như lúc trước chỉ nghĩ đến
nguyên nhân vấn đề – cô luôn phỏng đoán lễ vật này lúc đầu có thể không
phải đưa cho cô, vừa vặn bỏ thì tiếc.
“Đúng rồi, có thể ăn cay chứ?” Cô nắm mấy quả ớt, nụ cười cứng đờ, “Thật xin lỗi, tôi đã…”
Đường Diệp Trạch tựa ở cánh cửa, cười trừ, anh đang thưởng trang phục Liêu Bắc Bắc ở nhà, khiến anh cả người vui vẻ.
Liêu Bắc Bắc cúi đầu tạ lỗi, sau đó tiếp tục lật xào rau cỏ trong
nồi, không nhịn được hỏi: “Bất kỳ mùi vị gì cũng không nếm thấy sao?”
“Ừ. Ai. Làm sao cô lại khóc rồi?” Đường Diệp Trạch vội vàng rút ra
khăn giấy, giúp cô lau khóe mắt, “Sớm đã thành thói quen, thật ra thì
không có vị giác… Cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ.”
“Gạt người. Niềm vui thú lớn nhất của đời người chính là ăn, đừng nói thế là ngay cả tôi cũng thể bóc trần lời nói dối.” Trong khi người khác ở trước mặt Đường Diệp Trạch thoải mái ăn, anh không thể nào không hâm
mộ.
Đường Diệp Trạch nhìn cô, nước mắt rất nhanh thấm ứớt khăn giấy, giơ
tay lên giúp cô lau. Anh nhớ lại một chút, cười nói: “A. ngày hôm qua
tôi đã nếm một loại mùi vị rất kỳ diệu, ha ha.”
“Mùi vị kỳ diệu gì thế?” Liêu Bắc Bắc khóc nức nở hỏi.
“Có chút ngọt, có chút chua, còn có chút cay.” Đường Diệp Trạch dịu
dàng cười một tiếng, khoảnh khắc khi hai đầu lưỡi đụng nhau, anh rốt cục tin rằng, biết rõ tâm hồn có thể vượt xa chướng ngại giác quan.
Liêu Bắc Bắc hoài nghi nhìn của anh: “Có thật không? Ăn cái gì?”
“Sao thế?”
“Tôi muốn làm cho anh ăn, không thể làm thì tôi sẽ đi học, chỉ cần
anh có thể nếm được mùi vị.” Cô khịt mũi một cái, tự đáy lòng nói, “Nói
thậ