Teya Salat
One Way Ticket

One Way Ticket

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 8.5.00/10/258 lượt.

úng tôi rất ít khi gặp nhau. Cộng thêm việc cô khờ ngày nào cũng kè kè bên cạnh, thỉnh thoảng lại uống phải giấm chua, nên gần như là không nói chuyện.



“Lựa chọn gì mà lâu thế?Phiền phức.”

Thằng dê già đứng bên cạnh, ngáp ngắn ngáp dài.

“Có muốn ăn dép để hết buồn ngủ không?”

“Dạo này xu hướng bạo lực của ông có vẻ phục hồi. Chọn nhanh giùm tui cái.”

“Cũng bạn bè bao nhiêu năm rồi. Mai mốt hết gặp lại, đã chọn thì phải kỹ lưỡng chứ.”

“Tui thấy hay là ông mua cái con màu vàng bự bự kia đi.”

“Đâu?”

“Trong kia kìa, nãy giờ chờ ông tui đi vòng vòng thấy.”

“Để xem.”

Ừ, nãy giờ không để ý, con gấu pooh này cũngđược, em cũng thích xem hoạt hình mà. Có điều hơi to một chút.

“Rồi, duyệt, lấy nó.”

“Thế mà nãy giờ chọn tới chọn lui.”

“Vác đi.”

“Nó bự vậy, tui cầm che hết mặt mũi, đi đụng đổ hết đồ thì sao?”

“Mệt, vậy để tao.”

Nó nói không sai, to thật, mình cầm mà còn thấy chướng.

“Coi chừng đi đụng người ta đấy. Đụng là dưới luôn.”

“Lải nhải. Im đi.”

Tôi ráng đá nó vài cái, trong khi vẫn bước lùi ra chỗ tính tiền.



“Rầm.”

“Ui da…”

Mấy con thú nhồi bông trên kệ rơi vương vãi xuống sàn.

“Đó, thấy chưa?Nói đâu có sai.”

Tôi cuống cuồng đặt con gấu bông xuống đất, quay lại đỡ cô gái.

“Xin lỗi. Bạn có sao không?”

Một gương mặt nhăn nhó thân quen xuất hiện, bốn mặt chạm nhau làm cả hai giật mình. Là cô khờ mít ướt…

“A…”

“Em có sao không?”

Em đứng dậy, chỉnh lại áo, Ánh mắt lộ rõ vẻ lung túng.

“Không…không sao.”

“Anh xin lỗi. Em đi đâu đây?”

“Anh hỏi lạ, con gái tất nhiên thường hay tới mấy nơi như vậy rồi.”

“À ừ…”

“Còn anh?đi mua quà cho người yêu à?”

Em hết nhìn con gấu bông rồi lại quay sang nhìn tôi, giọng buồn buồn.

“Đâu có. Mai sinh nhật của honey mà. Anh định mua quà rồi mai sang dự. Bạn bè mà quên vậy sao?”

“Em đâu có quên. Nhưng chẳng phải…”

Tự nhiên em thoáng qua ngạc nhiên, rồi im lặng suy nghĩ gì đó.

“Sao?”

“Nó nói với em là năm nay không tổ chức gì hết. Phải lo chuẩn bị dọn dẹp mà, nên bạn bè đã tặng quà từ trước hết rồi.”

“Vậy sao honey nói với anh là ngày mai đãi tiệc ở nhà?Còn dặn anh phải qua nữa…”

Cả hai cùng im lặng trong giây lát.

“Em hiểu rồi, vậy là…”

“Anh cũng biết rồi.”

“Chúc anh vui vẻ…”

“Mai anh không đến.”

“Vậy sao được…”

“Có gì mà không được. Giờ anh sang tặng quà.”

Ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ, em cười tươi như hoa, dịu dàng cất tiếng:

“Thế anh mai anh có rảnh không?”

“À không, anh cũng bận việc khác rồi. Thôi anh đi trước.”

“Chào anh…”

Tối hôm đó, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài như con suối, chảy róc rách trên mặt đất mang màu bánh mật.

Bởi lời nói phũ phàng.

Thế đấy, cái tính lông bông lại làm hại người khác. Thật tình tôi nghĩ là bạn bè, cứ thoải máivui chơi, thoải mái trêu đùa, không suy nghĩ gìhết. Đâu có ai biết phức tạp đến như vậy. Cũngtừ lúc đó, rảnh rỗi là tôi cứ ở nhà, chăm sóc hồcá hay dọn dẹp linh tinh, thỉnh thoảng mới ra ngoài uống nước với lũ bạn. Hi vọng đến lúc đi mọi chuyện suôn sẻ…



“Alo.”

“Ông rảnh không?”

“Mẹ, tao không đi đâu, ở nhà cho khỏe.”

“Ở nhà chán lắm.”

“Đã nói không đi.”

“Thế tui sang nhà ông vậy. Có chuyện bất ngờ.”

“Thích thì cứ sang, đừng làm trò ngu nữa là được.”

“Ừ…”



Đang ngồi ở phòng khách, phì phèo hút thuốc, ngắm bầy cá bơi lội thì giọng thằng dê già oang oang cả lên. Vẫn như ngày thường, nó nhảy xổ vào làm loạn, phá hỏng không khí yên tịnh.

“Tui tới rồi nè.”

“Làm gì mà ồn lên thế.”

“Coi ai tới nữa nè.”

“Ai?”

Tôi thắc mắc, không biết thằng này giở trò quỷ quái gì nữa.

“Vào đi, ngại cái gì…” Nó đưa tay vẫy vẫy.

“Anh…”

Là Nhóc đây mà.

“Em đến làm gì vậy?”

“Cho em ở nhờ vài hôm…”

“Cái gì?Khụ khụ…”

Em nói làm tôi sặc cả thuốc.

“Mày ra đây tao bảo.”

Tôi kéo thằng dê già ra góc, hỏi chuyện:

“Mày làm cái đíu gì thế hả?”

“Có gì đâu.”

“Tại sao nó lại đòi sang đây ở.”

“Ba mẹ nó bắt nó đi du học, nó không chịu, trốn nhà đi.”

“Thì sao?”

“Chẳng lẽ ông muốn nó thuê khách sạn hay ở nhà nghỉ. Ông biết nhà tui rồi, chật chội lại đông người, làm sao cho nó ở được?”

“Má, thế nên mày dẫn nó đến đây à?Bố mẹ nóđi tìm thì sao?Kêu nó về đi.”

“Ông tưởng tui không nói à?Nó đi từ hôm qua, ngồi cả đêm ở tiệm net, tui biết chuyện nên kẹt lắm mới dẫn nó qua đây. Ông biết tính nó mà, có chịu nghe ai đâu.”

“Đành vậy…”

Tôi thở dài, tính của nhóc tôi rành hơn ai hết, chưa từng thấy ai cứng đầu lì lợm như vậy. Đành chịu vài ngày vậy. Ở nhà cũng khôngyên được. Thế là đành cho nhóc ở phòng của tôi, còn tôi và thằng dê già dọn sang ở ngoài phòng khách. Nhà tôi rất là dễ chịu, con cái đến 18 tuổi, mẹ tôi cũng không quản gì. Thực ra lúc trước hay đi chơi đêm, phòng của tôi không khác gì nhà trọ. Có khi gần 20 mạng chen chúc nhau trong cái phòng chật hẹp như xếp cá mòi. Lần này cũng vậy…Mua cho nhóc cái sim khuyến mãi, ép nhắn tin về nhà báo bình yên rồi tôi mới đồng ý. Định bụng vài bữa rồi khuyên cô nhóc cứng đầu này về, bố mẹ nào mà không lo con cái, bây giờ họchắc cũng đang đi tìm loạn cả lên.



Sáng sớm không biết bị gì, đau bụng quá. Chắc tại cái thứ chè chết tiệt thằng dê giàmua hôm qua đ