
ầy thu ngân tính tiền. Đi hết dãy sách, cô bất ngờ va phải một chàng trai do vừa đi vừa nhìn những tựa sách bắt mắt. Lúc ngẩng đầu lên dòm xem mình vừa đụng phải ai, Bảo tròn xoe mắt vì bất ngờ và mặt thì đỏ bừng. Cô nói rất nhẹ nghe giống như đang thì thầm:
- Xin lỗi anh.
Anh chàng nhìn cô nở nụ cười, vẫn là nụ cười giống Miroslav Klose của anh Bí thư Đoàn trường hớp hồn cô ngày nào. Hai má Bảo nóng ran, tim đập thình thịch. Cô đứng nhìn theo mãi cho đến khi anh đi khuất lên tầng trên rồi mới tới quầy thu ngân. Lúc đứng tính tiền, cô vẫn đảo mắt về phía cầu thang cuốn vì nghĩ rằng biết đâu anh lại xuất hiện ở đó.
Bảo chợt mỉm cười khi thấy mình vẫn ngây ngô như hồi năm lớp mười, thích nhìn anh Bí thư Đoàn trường Hải Anh ở bất cứ nơi nào có mặt anh.
Nhận tiền được thối lại rồi cầm bì nilong đựng sách bước xuống thang cuốn, Bảo vui vẻ nghĩ: “Sài Gòn nóng quá! Mình sẽ đi ăn kem trước khi trở về nhà”.
***
Bảo về đến nhà lúc trời đã tắt nắng nhưng cái nóng vẫn lẩn quất chưa chịu buông tha cho người dân thành phố. Các bà các cô kê ghế ngồi trước cửa nhà, ai cũng cầm trên tay quạt giấy hoặc quạt nhựa. Hình như điện bị cúp, hèn gì ban nãy lúc Bảo đi ngang qua ngã tư thấy cột đèn đỏ đen ngòm. Thằng Wind con chị Tư bán hủ tiếu cởi trần đạp xe đạp lòng vòng trong hẻm. Thấy Bảo đi bộ tới, nó nhe răng cười toét khoe hàm răng sún. Hai ông khách ngồi nhậu say tí bỉ, lèm bèm những câu không đầu không cuối. Cô bước vào quán nhậu thấy má đang ngồi cuốn chả ram được một rổ đầy để dự trữ trong tủ lạnh. Món chả ram cuốn lá cải ngon miệng nên người ta thường hay gọi. Quán nhậu nhà Bảo còn có món lòng xào nghệ rất ngon được nhiều người yêu thích bởi vì má Bảo biết cách làm sạch lòng heo và chế biến sao cho ngon. Còn món óc lửa hồng là món dễ làm nhất, chỉ cần múc óc heo đã nấu sẵn vào chén sứ, đập thêm trứng cút, rắc hành lá và bột tiêu lên trên sau đó đậy nắp đặt lên một cái dĩa lõm có cồn và chỉ việc bê ra bàn quẹt lửa. Khi lửa tắt, món óc lửa hồng đã sẵn sàng, ăn kèm với rau răm và củ hành, một món ăn bổ dưỡng. Tối nào sau khi dọn dẹp xong xuôi, Bảo cũng ăn một chén óc heo rồi mới lên gác viết truyện.
Mười tám tuổi, trong lúc đám bạn bon chen ở các lò luyện thi vào Đại học, Bảo hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay dày gần 600 trang gửi đến một nhà xuất bản lớn nhưng bị gửi trả lại. Cô tiếp tục gửi bản thảo đến địa chỉ của ba nhà xuất bản khác trong lòng thầm cầu nguyện: “Cứ gõ cửa thì sẽ được mở cho. Cứ gõ cửa thì sẽ được mở cho” nhưng bản thảo của cô vẫn bị gửi trả lại. Quá chán nản, cô ném toẹt xấp bản thảo vào tủ, tập trung ôn thi Đại học. Năm đó, cô thi rớt Đại học Sư Phạm rồi theo học hệ Cao đẳng Kế toán. Sẽ chẳng ai biết đến cuốn tiểu thuyết nằm trong tủ kia nếu như con em họ không vào phòng Bảo và ngẫu hứng mở cái tủ chất đầy sách báo cũ, đống sách ngay lập tức đổ ập vào người nó trong tiếng hét kinh hoàng. Con nhỏ nói rằng sẽ không bao giờ mở cái tủ đó lần thứ hai. Trong lúc hai chị em nhét những chồng sách trở lại tủ, nó phát hiện ra tập bản thảo rồi ngồi đọc ngấu nghiến để mặc Bảo bên đống sách. Sau đó nó xin Bảo đem bản thảo về nhà đọc nhưng rồi chẳng thấy đem qua trả. Bẵng đi một thời gian dài khi Bảo đã quên vèo tập bản thảo thì con em họ dẫn tới nhà một cô bạn học cùng lớp, cô bạn này nói có anh trai đang làm việc trong một công ty sách ngoài Hà Nội muốn giới thiệu với Bảo. Và thế là, cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô được thuận lợi xuất bản trong niềm hân hoan không thể tả xiết vào lúc đó.
Có lần, khi thấy Bảo nằm dài trên bàn ngủ khò, bản thảo ngổn ngang, giấy tờ vò cục vương vãi dưới chân, vỏ bim bim, lon nước ngọt vứt tứ tung, kiến đi hàng đàn trong phòng, má Bảo đập cô một phát và nổi cáu: “Má không hiểu con sáng tác kiểu gì được trong cái chuồng heo bẩn thỉu này!”. Cô cười hì hì và trả lời: “Con có thể tượng tượng ra phòng ốc của mình gọn gàng và sạch sẽ!”.
Quay quay bì ni lông đựng sách mấy vòng, Bảo bước chân lên cầu thang.
- Trên gác nóng như lò gạch mà lên chi trển? - Má Bảo ngẩng đầu lên hỏi.
Cô nhìn má cười toe:
- Con cần yên tĩnh để viết. Ngồi dưới đây nghe mấy ông kia lè nhè chắc con sẽ lại quăng bản thảo.
Bảo mò mặt xuống cầu thang khi tiếng réo gọi của bao tử quấy rối cô sáng tác. Quán có hai bàn ghép lại có năm thằng con trai đang ngồi nhậu, đó là mấy thằng nhóc 9x sống trong hẻm. Có thằng đang là sinh viên, có thằng đã đi làm. Lâu rồi Bảo mới thấy cả đám tụ tập đông đủ, có lẽ tại trời nóng nên tụi nó rủ nhau ra mấy quán nhậu sân vườn mát mẻ.
- Người đẹp, cho tụi em chai nữa! - Thằng Hiển giơ chai rượu lên gọi Bảo.
- Ờ.
Bảo trả lời rồi đi tới thùng giấy lấy chai rượu Gò Đen. Lúc cô bước lại đặt chai rượu lên bàn, thằng Vĩnh túm tay cô vuốt vuốt, cười hề hề:
- Tay bà chị đẹp quá!
Bảo giật mạnh tay ra, nắm bàn tay thành một cú đấm bổ một cái xuống đỉnh đầu Vĩnh. Cả đám con trai cười sặc sụa.
- Há há, ai biểu chọc chị mày.
- Nó thấy gái là giở trò dê xồm. Bị đấm xịt máu mũi hoài mà không chừa.
- Thằng khìn đó không có ngán đâu.
- Tao mê chị Bảo lâu rồi mà tụi bay không biết