
An Thần: "Người của Hạ
Thiệu Nhiên, dám nhúng chàm?"
Lý An Thần lộ ra nét mặt rất giật
mình, "Wow, tiểu Bạch nói chính là cô gái má lúm đồng tiền đánh bại Hạ
Thiệu Nhiên, chính là cô ấy à!"
Tiểu Anh thật xin lỗi, nặn ra nụ
cười lúng túng, trong lòng đang nói: "Cái gì đây, tôi là cô gái má lúm
đồng tiền bị anh ấy ném bỏ có được hay không."
"Tôi biết rõ cô là nhiếp ảnh gia, công việc lần này tới T thị vẫn là du ngoạn, tôi có thể
miễn phí dẫn đường cho cô, không cần khách khí với tôi, tôi cũng là bạn
rất thân của Hạ Thiệu Nhiên, đúng rồi, anh ấy không có đi cùng với cô
sao?" Lý An Thần thích nói, Lý Khuynh Tâm chê anh nói nhiều, giành nói
trước Tiểu Anh: "Anh không mệt mỏi sao?"
"Không mệt." Ách! Lý An
Thần hiểu được ý, đây là hạ lệnh đuổi khách, răng trắng vừa lộ, cười
nói: "Nhưng khẳng định tên kia đem cô giao cho khuynh tâm rồi, hai người mới vừa xuống máy bay nhất định là mệt mỏi, tôi không quấy rầy, sớm
nghỉ ngơi một chút, tôi cũng cần phải trở về. Cái đó, ai. . . . . ." Lý
An Thần chỉ hướng Tiểu Anh, Tiểu Anh nói: "Tiểu Anh."
"Tiểu Anh,
mai tới thăm cô." Lý An Thần nhận lấy áo khoác từ trong tay người giúp
việc, Dạ Cảnh Triệt lại gần nói: "Nếu Hạ Thiệu Nhiên biết cậu lấy lòng
đối với cô gái của anh ta thì như thế nào?"
Lý An Thần mặc áo
khoác vào, liếc trộm Lý Khuynh Tâm một cái, nhỏ giọng nói: "Cọp mẹ trở
lại, cậu cũng không có cuộc sống tốt đẹp đâu!"
Hai người đồng thời ném cho nhau một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Sau khi Lý An Thần đi, phòng khách lớn lại an tĩnh lại, Lý Khuynh Tâm nói với Dạ Cảnh Triệt: "Tiểu Anh muốn ở đây ít ngày."
"Em là nữ chủ nhân nơi này, tất cả đều do em quyết định." Ánh mắt Dạ Cảnh
Triệt chống lại Tiểu Anh, lộ ra hữu nghị, nụ cười sự suy thoái, "Hoan
nghênh vào ở."
"Quấy rầy!" Tiểu Anh mỉm cười.
Lý Khuynh
Tâm bất mãn nói: "Dạ Cảnh Triệt, tôi cảnh cáo anh, lần sau mang những
thứ bạn bè không tốt trở lại, tôi không thể không đánh cho anh răng rơi
đầy đất!"
Bạo lực gia đình sao?
Tiểu Anh không thể tin
nhìn chằm chằm cái ót Lý Khuynh Tâm, Khang Ni bị lời nói ác của nữ chủ
nhân dọa sợ đến hoạt động hàm răng, Dạ Cảnh Triệt cũng không có ý kiến
gì, trả về nụ cười đối với lời của vợ.
Lý Khuynh Tâm mang theo
Tiểu Anh lên lầu, Dạ Cảnh Triệt quay người lại, trên mặt mỉm cười vô hại bị nụ cười đùa giỡn ý vị sâu xa thay thế.
Cửa phòng khách, Tiểu
Anh quyệt miệng nói với Lý Khuynh Tâm: "Lần sau chớ để tôi nói chung một chỗ với anh ta, tránh làm cho người ta hiểu lầm."
Lý Khuynh Tâm hừ cười: "Thế nào, coi trọng côn đồ này rồi hả ?"
"Mới không có ....!" Tiểu Anh vôi vã phản bác.
"Không có là tốt nhất."
. . . . . . . . . . . .
Từ năm Tiểu Anh lên mười tám tuổi, vẫn luôn một mình xông xáo bên ngoài,
trải qua chuyện phong phú, gặp qua nhiều người, đã sớm luyện được cá
tính thích ứng trong mọi tình cảnh, sẽ không bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Dàn xếp tốt tất cả, tắm rửa thoải mái qua, nhớ tới Hạ Thiệu Nhiên phản bội, chảy vài giọt lệ sau mới ngủ. Ngủ đến say nồng, trên lỗ tai một hồi đau nhói, mở mắt liền nhìn thấy Lý Khuynh Tâm khom lưng ở bên giường, xách
lỗ tai của cô, nói: "Cô cô, trời đã sáng, nên rời giường."
"Đau
quá!" Tiểu Anh đau đến ngũ quan nhăn đến một chỗ, vuốt ve tai cô, xoa lỗ tai, nói: "Trời vừa sáng, dậy sớm như thế làm gì! Sao cô làm bộ mặt bà
chủ chờ nhân viên đi làm thế! Tôi là khách của cô đấy!"
Lý Khuynh Tâm sưng mặt lên: "Cho cô năm phút đồng hồ, chỉnh sửa lại mình, đến sân sau tìm tôi."
Lý Khuynh Tâm rời khỏi, Tiểu Anh vừa oán trách vừa mặc áo lên người, bọc
áo khoác ngoài đi tới sân sau thì chậm hai phút so với thời gian Lý
Khuynh Tâm quy định. Lý Khuynh Tâm nhìn đồng hồ, cười lạnh, "Muộn hai
phút, để cho cô chạy thêm một giờ."
"Có ý tứ gì?" Tiểu Anh sắp u
mê, Lý Khuynh Tâm đã từ sân sau dắt ra một Phỉ Lặc Brazil màu đen, chó
đen đi bộ rất chậm, lười vô cùng. Lý Khuynh Tâm cởi dây cương cho nó,
xách lỗ tai con chó nói: "Để cho cô chạy, nếu không xương cô bị gặm."
Hình như con chó nghe hiểu lời của cô..., nức nở bày tỏ kháng nghị, Lý
Khuynh Tâm nhướng mày, con chó nhìn hiểu sắc mặt của nữ chủ nhân, lập
tức phát động thế công, bốn chân chạy hướng Tiểu Anh. Mặt Tiểu Anh sợ
hãi, kêu to: "Đừng tới đây, đừng tới đây, a! ! ! ! ! ! !" Tiểu Anh khua
tay múa chân chạy trốn vì bị chó đuổi, vừa chạy vừa mắng: "Lý Khuynh Tâm cô điên rồi, thế nhưng thả chó cắn tôi, a! A! Cô cuồng ngược đãi!"
Lý Khuynh Tâm nhàn nhã lắc lắc dây buộc chó, tựa như xem náo nhiệt, nhìn
cặp chân Tiểu Anh không ngừng chạy như điên, cười nói: "Chẳng lẽ, cô cho rằng tôi mời cô đến đây chơi sao?"
Ngựa sĩ nói chồng bề ngoài
tục tằng, loài chó le đầu lưỡi ở phía sau theo sát không nghỉ, Tiểu Anh
mệt thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống nói: "Mời
tôi bị chó cắn sao? Lý Khuynh Tâm cô thật biến thái, có khuynh hướng
ngược đãi."
"Vẫn còn dư thừa hơi sức mắng chửi người Hàaa...!" Lý Khuynh Tâm bỏ xích chó, ra lệnh cho Phỉ Lặc: "Chạy nhanh lên một chút,
nếu không mày không có xương ăn!"
Phỉ Lặc gào ăng ẳng, bốn chân
lẹp xẹp gia