
nhịn được muốn gặp anh. . . . . . Huhu. . . . . ." Diệp Nhu khóc, nức nở, đứt quãng nói xong, dáng
vẻ nói bao nhiêu đáng thương tựu có bấy nhiêu đáng thương.
Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên lạnh, cánh tay máy móc nâng lên, do dự thật lâu mới chậm rãi nhốt chặt người khóc thầm vào trong ngực.
Nơi xa, Tiểu Anh thu hết một màn vào mắt, tay từ trên lan can xe đẩy rơi xuống.
Người đàn ông mình thích cùng bạn gái trước, đây coi là cái gì?
Tiểu Anh hoảng hốt đẩy xe đẩy rời đi. "Tiểu thư, cô còn chưa có tính tiền!"
Nhân viên thu ngân ngăn cản cô. "A, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tiểu
Anh luôn miệng nói xin lỗi.
Hạ Thiệu Nhiên cùng Diệp Nhu từ siêu
thị ra ngoài, không tự chủ quay đầu lại nhìn quanh. "Nhiên, anh đang tìm người nào?" Diệp Nhu với một đôi mắt khóc đỏ dắt tay của anh hỏi: "Mới
vừa rồi em thấy anh đi chung với một cô gái." Cắn môi dưới, một bộ muốn
khóc, "Là bạn gái anh sao? Nếu như. . . . . . Hay em, rời đi." Diệp Nhu
buông tay ra làm bộ phải đi. Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt quả đấm, hít sâu
một hơi, vịn vai của cô, "Đừng có đoán mò."
Diệp Nhu biến chuyển
cười, ở cửa siêu thị người tới người đi, ôm lấy anh, "Nhiên, thật ra thì em đặc biệt sợ anh sẽ ghét bỏ em, chê em bẩn, không quan tâm em."
"Em đừng có đoán mò." Giọng điệu của Hạ Thiệu Nhiên rất hung, Diệp Nhu xem
thường, mím môi cười. Cô biết Hạ Thiệu Nhiên chính là lạnh lùng, tính
tình không tốt, sẽ không bị người nắm mũi dẫn đi, người đàn ông lạnh
lùng vĩnh viễn sẽ không dỗ đứa bé vui vẻ.
.
Mùa đông, trời đặc biệt tối sớm, cửa sổ thủy tinh cách ly với đèn đuốc sáng rực bên
ngoài. Tiểu Anh đứng ở phía trước cửa sổ, rửa rau hẹ, ánh mắt lại ngó ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Nhà nhà đốt đèn khẳng định có một cái nhỏ thuộc
về Hạ Thiệu Nhiên, anh cùng cô gái tên Diệp Nhu đang làm gì?
Tiểu Anh hung ác xoa xoa rau hẹ, rau hẹ bị chà xát hỏng, thức ăn mặn mùi vị nồng đậm tràn ngập cả phòng bếp.
Hạ trạch.
Sau bữa cơm chiều, Hạ Thiệu Nhiên nhốt mình trong thư phòng không ra ngoài, Diệp Nhu mở cửa thư phòng ra, rón ra rón rén đi tới phía sau anh, nhẹ
kêu một tiếng, "Nhiên!"
Nhĩ lực thần thâu không phải là tốt bình
thường. Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon động cũng không đông, Diệp Nhu quay tới, ngồi vào trong ngực anh, câu cổ của anh hỏi: "Anh làm sao vậy? Không vui mừng sao? Không thích em trở lại sao? Tại sao anh không
hỏi ba năm qua em đã đi đâu? Sinh hoạt thế nò? Có nhớ anh không?"
". . . . . ."
Diệp Nhu cho rằng Hạ Thiệu Nhiên trầm mặc là cảm giác áy náy đang tác quái
dưới đáy lòng. Cô nói: "Nhiên! Chúng ta không đề cập tới chuyện không
tốt ngày trước, chúng ta bắt đầu lần nữa có được hay không?"
Môi đỏ mọng tiến tới, bị bàn tay ngăn lại.
Một ánh mắt, Diệp Nhu cũng biết Hạ Thiệu Nhiên có ý gì. Không cam lòng nói: "Anh nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước." Hiểu được thời gian chứng
minh trong lòng của anh vẫn có cô. Diệp Nhu rời xuống từ trên người anh
đi tới bên cửa, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu, mới mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa.
Bên trong phòng lâm vào an tĩnh, Hạ Thiệu Nhiên sờ
thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn sách, đốt một điếu thuốc, hút. Không
biết lựa chọn này là đúng, hay là sai.
Trong phòng trọ nhỏ, Tiểu Anh ngồi xếp bằng trên giường đơn, ngẩn người đối diện tấm áp-phích đầu giường.
"Bạn gái trước của anh trở lại, em nên làm như thế nào? Thối lui khỏi hay
tiếp tục thích anh? Anh thích Diệp Nhu nhiều hơn chút, hay thích em
nhiều hơn chút? Nhất định là cô ấy..., cô ấy biết anh trước em, mặc dù
rời khỏi anh ba năm, nhưng ba năm qua anh cũng không có quên cô ấy, cũng vì cô ấy mà không quen bạn gái, đúng không? Vậy em phải thối lui? Thành toàn hai người? Mặc dù gặp Diệp Nhu rất bi thảm làm cho người ta đồng
tình, nhưng không đi thích anh, không để cho anh yêu thích em, em không
cam lòng, không cam lòng đó, anh có hiểu hay không?
Hạ Thiệu
Nhiên, chỉ cần anh nói với em —— Lạc Tiểu Anh, em là đồ ngốc, anh vĩnh
viễn không thích em, chớ tự tìm mất mặt ôm ấp yêu thương, sớm bỏ ý nghĩ
này đi, cách anh xa một chút, đừng làm trở ngại anh tương thân tương ái
với Diệp Nhu.
Anh dám nói như vậy, em cút xa xa ngay, không có ở
đây dây dưa với anh, nhưng đáy lòng vụng trộm thích anh, nếu không, Hừ!
Nếu không, em nhất định sẽ truy đuổi anh.
Này, anh nghe cái gì
rồi sao? Thời khắc mấu chốt như nào không lên tiếng giống như khối đầu
gỗ. Anh không phải nói chuyện em coi như anh thừa nhận yêu thích em rồi, em làm thật, em làm anh yêu thích em rồi. Được, ngủ."
Tiểu Anh
phù phù ngã xuống, bịt kín chăn, một lát sau từ chăn thò đầu ra nói: "Hạ Thiệu Nhiên, anh không thể cùng Diệp Nhu nhủ ở một cái giường, nếu
không em sẽ tức giận, em tức giận sẽ không thích anh. Chỉ vì lý do an
toàn, hay ngủ cùng em đi!"
Trở mình một cái từ chăn bò dậy, tháo áp-phích trên tường xuống, bày ra ở trên giường, tự kỷ ở bên người anh, đắp chăn lên.
"Ngủ ngon, thân ái!"
.
.
Chiều nay dưới chợ C tuyết rất lớn, cả thành thị cũng bị màu trắng bạc bao
trùm, bão tuyết vẫn rơi trắng bệch phía chân trời, còn không có nửa điểm ý muốn dừng lại.
Tiểu A