
"
"Anh làm thế nào?"
"Đừng để ý tới tôi."
"Được rồi! BLACK, cẩn thận một chút! Trong nhà còn có vị tiểu mỹ nữ đang đợi anh trở về!" Thạch Nam nhạo báng anh.
"Muốn chết?" Hạ Thiệu Nhiên lạnh giọng cảnh cáo, ra khỏi gian phòng, đánh ngã một thằng đi ngang qua xui xẻo, cởi áo khoác trắng khẩu trang cái mũ
trên người hắn xuống, mặc trên người mình, đè thấp vành nón, quang minh
chính đại tìm tòi ở tầng hầm.
Ở phòng dưới đất đèn chân không
sáng choang, các loại dụng cụ thí nghiệm cái gì cần có đều có, hàng loạt cốc chịu nhiệt phóng trên mặt bàn, bên trong chứa có chất lỏng bột K,
đám người mặc áo trắng bận rộn, bột màu trắng được đựng trong túi.
"Ngươi, đem những đồ này mang vào bên trong." Một người nhìn như người đứng đầu chỉ huy Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên mang một cái hòm đi vào nhà. . . . . .
Thạch Nam lái xe đuổi theo một trong hai người trong đó,
ông chủ Nữu Cách Lan của công ty Khắc Lôi Trạch, khéo léo sờ hình từ
trên người hắn, chạy về Lý trạch thì Hạ Thiệu Nhiên vẫn chưa về.
Thạch Nam đứng ngồi không yên, dáng vẻ rất lo lắng, lúc truy xét thân phận
sát thủ thì phát hiện một cái làm cho người ta sợ. Tiểu Anh nhìn bộ dạng anh đứng ngồi không yên, cũng nóng lòng theo, lo lắng an nguy của Hạ
Thiệu Nhiên. Sau bữa cơm tối, Hạ Thiệu Nhiên còn chưa có trở lại, Thạch
Nam thử liên lạc với anh, chưa thành công, liền lái xe đi ra ngoài tìm
người.
Hạ Thiệu Nhiên chưa có trở về, Tiểu Anh nào muốn ăn, người nào khuyên cô cũng không ăn cơm, Thu Phi Phi không hề miễn cưỡng nữa,
để cho cô chờ Hạ Thiệu Nhiên cùng nhau ăn.
Tiểu Anh một mình ngồi ở trên bậc thang trước cửa chờ Hạ Thiệu Nhiên, trời dần dần tối, trái
tim treo ở tron lồng ngực bất ổn. Nếu như anh bởi vì cô mà xảy ra chuyện gì, đời này cô đều sẽ day dứt lương tâm. Đầu tiên thấy chấm nhỏ lúc đi
ra thấy Thạch Nam lái xe trở lại, Tiểu Anh đứng lên, nhìn tay lái phụ
trống không, tâm trầm xuống.
"Anh ấy đâu?" Tiểu Anh hỏi.
Thạch Nam nhìn một cánh cửa sổ cuối cùng lầu ba một cái, nói: "Anh ấy không có việc gì."
"Bị chuyện khác trì hoãn sao?" Tiểu Anh hỏi.
"Ừm!" Thạch Nam nắm bả vai của cô, "Đi vào trước đi."
"Tôi muốn ở chỗ này chờ anh ấy."
"Đồ ngốc." Thạch Nam có chút mệt mỏi, không có quản cô, đi vào trong nhà.
Một gian phòng cuối lầu ba, không mở đèn, bên trong nhà là khoảng không
gian đen kịt. Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trước bàn đọc sách, ý định nặng nề,
Nữu Cách Lan chế độc dưới tầng hầm bảo anh gặp được một vị người quen
cũ, bí 7 tập đoàn mại, vẫn luôn nghĩ chiêu dụ anh bán mạng vì bí 7 tổ
chức Đại Đầu Mục của Xã Hội Đen.
BLACK là đệ nhất Thần Thâu giới trộm, đồng thời cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Người có liên quan đến anh đều sẽ bị bí 7 để mắt tới, bị phi pháp hãm hại.
Diệp Nhu, chính là vật hy sinh đầu tiên.
Hạ Thiệu Nhiên kéo ngăn kéo ra, lấy khung hình bị úp xuống, đó là ảnh gia
đình người Lý gia, người ngoài duy nhất chính là Lạc Tiểu Anh.
Trong hình cô xấu hổ ngẩng đầu nhìn anh, anh đem tay trái khoác lên trên vai
của cô, tư thế kia quá tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như nắm cô gái
yêu thích cô vào trong ngực.
Thần thâu cũng giống như sát thủ, tất cả lựa chọn tất cả đều phải làm ra quyết định trong nháy mắt.
Cái quyết định này có thể sẽ để cho cô đau lòng, nhưng anh không có biện pháp khác.
Ngón cái vuốt ve gương mặt màu hồng trong hình, Hạ Thiệu Nhiên thở dài nặng nề.
Trời bên ngoài càng ngày càng tối, cô gái ngốc còn tiếp tục chờ đợi, cho đến lúc trăng lên, một đôi giày da xuất hiện phía sau cô.
"Ăn cơm đi."
Cái âm thanh này!
Đôi mắt Tiểu Anh khẽ ửng hồng, vội vàng quay người lại, ngồi im thật lâu
đến nửa người dưới tê dại, thân thể không bị khống chế nghiêng về trước.
Hạ Thiệu Nhiên mặc đồ hưu nhàn không có cự tuyệt cô ôm ấp yêu thương, giơ cánh tay lên tiếp nhận cô.
Lồng ngực cường
tráng, mùi thơm dầu gội thoang thoảng, trong nháy mắt bao vây Tiểu Anh,
đây không phải là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, trái tim khi được nằm trong lòng anh vẫn không ngừng nhảy “thình thịch”, nâng gương
mặt hồng lên nhìn anh.
Tóc của anh còn chưa khô, bờ môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc, mặt căng cứng, bộ dạng dường như mất hứng, Tiểu Anh
nghĩ đến anh trở lại cũng không chào hỏi làm cho người ta lo lắng, mân
mê cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức đẩy anh ra, một đôi mắt quan sát anh từ
trên xuống dưới có phải bị thương không, chất vấn: "Anh trở lại bao lâu
rồi?"
"Thật lâu."
"Trở về làm sao không nói cho người ta
một tiếng, cái người này tại sao anh có thể như vậy, không có quan tâm
cảm thụ của những người khác. Anh có biết em rất lo lắng cho anh hay
không, lo lắng cũng sắp chết rồi." Nước mắt Tiểu Anh đảo quanh ở trong
vành mắt: "Hạ Thiệu Nhiên anh thật là khối cọc gỗ, sắp bị anh làm tức
chết rồi." Đừng tưởng rằng cá tính của cô giống như là bề ngoài, như nữ
sinh mềm yếu bất lực nhu nhược, thật ra thì cô cũng có tính khí.
Ánh mắt của cô vừa lớn vừa tròn, con ngươi đen kịt lóng lánh, có thể so với ngôi sao trên trời, nước mắt xâm nhiễm càng thêm oánh nhuận, nhưng anh
cũng không thích nhìn cô khó