Duck hunt
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 10.00/10/455 lượt.

rị, kinh tế phía Bắc nước Thái. Phong cảnh trong thành phố xinh

đẹp, hoa cỏ khắp nơi, quang cảnh nhiều chỗ, là địa phương du lịch tốt.

Ngay từ lúc trên máy bay, Tiểu Anh đã nhóm tốt, sắp xếp hành trình, đi

dạo chợ đêm, cưỡi xe đạp đi dạo đại học Thanh Mai, đi thăm cổ tộc, học

tập thức ăn ngon ở các nơi, tham gia chợ phiên chủ nhật. Trừ lần đó ra,

nếu như có may mắn được vé vào cửa đến triển lãm tượng nữ thần Tiểu

Diệp, phải đi thăm.

Bởi vì năm ngoái đã qua Thanh Mai một lần,

quay chụp được không ít hình, cho nên lần này tương đối nhàn nhã, sắp

xếp hành trình lấy hưởng lạc làm chủ. Xuống máy bay, vào ở khách sạn,

tất cả an bài thỏa đáng, Tiểu Anh vùi trong khách sạn nghỉ ngơi dưỡng

sức, chuẩn bị buổi tối đi dạo chợ đêm.

Chợ đêm Thanh Mai rất náo

nhiệt, trời còn chưa tối, thương gia đã bày thương phẩm ra, du khách

cũng từng nhóm kết bạn đi dạo. Đến trời tối thì tiểu thương rậm rạp

chằng chịt bày đầy cả con đường, đèn dầu sáng rực, bóng người nhốn nháo, rất náo nhiệt.

Chợ đêm Thanh Mai ngày ngày có, nhưng đồ hơi đắt, Tiểu Anh nâng máy chụp cảnh náo nhiệt trong chợ đêm, vừa đi vừa chơi

vừa ăn mỹ vị vừa ăn vặt, vừa thưởng thức chế phẩm tinh mỹ do thợ thủ

công bản địa làm. Trên người cô mặc một cái áo đơn giản màu trắng tay

ngắn cùng một cái váy dài nhiều màu dài tới mắt cá chân bằng vải bông

nước Thái, dưới làn váy thêu hoa hướng dương trên cánh hoa điểm xuyết

vài hạt châu màu xanh lam, cảnh vật trong cửa hàng sáng lên dưới ánh

đèn.

Chợ đêm có không ít tiểu thương người Hoa, Tiểu Anh cầm lên

một cây dù màu sắc tươi với các hình vẽ đặt ở trên bả vai khoa tay múa

chân, không biết tại sao cũng nhớ tới giấy chế cây dù của Nhật Bản, nghĩ đến Nhật Bản liền nhớ lại. . . . . .

"Ai!" Tiểu Anh lần thứ N thở dài đem cây dù trả về chỗ cũ, tiếp tục đi về phía trước.

Đám đông bắt đầu khởi động trên đường phố, du khách hoặc dừng chân hoặc đi

chậm rãi, nhìn vật kiện nhỏ mà mình thích, thưởng thức mỹ vị ăn vặt nước Thái. Một bước chân gấp gáp không hợp nhau với tiết tấu chậm chạp chung quanh, bóng dáng nhanh chóng đi qua bên cạnh Tiểu Anh.

Trái tim Tiểu Anh hơi chậm lại.

Nghe nói trong thân thể mỗi người đều có từ trường từng người, từ trường

giống nhau người có thể tạo ra lực dẫn, hấp dẫn đối phương, cho dù không nhìn thấy, chạm không tới, cũng có thể cảm thấy anh hoặc cô đang ở bên

cạnh mình. Tiểu Anh từ từ ngồi

dậy từ đống đồ trang sức trong quán nhỏ, nhìn quanh đám người, bóng dáng cao lớn rắn rỏi ở trong đám người thoáng một cái đã qua.

Lúc ấy chỉ có một ý niệm nhảy ra trong đầu, là BLACK, đạo thánh BLACK.

Tiểu Anh vì ý niệm đột nhiên xông ra của mình mà hưng phấn không thôi, thần

tình kích động đẩy đám người đi đường phía trước ra hai bên, nắm máy

chụp hình dọc theo đường phố bước nhanh đuổi theo. Khoảng cách càng ngày càng gần xác định tấm lưng kia chính là BLACK, nhịp tim đi theo bước

chân không ngừng tăng nhanh, cánh tay có thể lập tức đụng phải bờ vai

của anh thì đột nhiên từ tiệm tạp hóa bên cạnh vọt tới đám người đem cô

cùng anh tách ra.

Tại sao có thể như vậy!

Tiểu Anh lòng

như lửa đốt, ra sức gạt đám người kia ra, thì BLACK đã sớm không thấy

bóng dáng, cô ảo não dậm chân tại chỗ, bầy người lui tới dùng ánh mắt

quái dị nhìn cô.

Tiểu Anh mếu máo xoay người, bỗng dưng, thấy

trong đám người một người đàn ông ánh mắt lạnh nhạt đứng cách mình năm

thước, đang không hề chớp mắt nhìn mình.

Đó là khuôn mặt bình

thản không có gì lạ, cô chưa từng thấy qua, nhưng rõ ràng nhận thấy ánh

mắt của người này, thâm trầm, không chứa nhiệt độ.

Khóe môi khẽ cong, lúm đồng tiền như hoa, mang theo tỉnh cảm nhớ nhung hướng anh chạy gấp tới.

Gió đêm kéo theo sợi tóc cùng làn váy, cô gái giống như một con bướm nhẹ

nhàng hướng mình bay tới, quần áo xinh đẹp, lóe sáng châu quang, giờ

phút này cũng không bằng nụ cười đẹp mắt đầy nhiệt tình trên mặt cô.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ ơ hờ.

Gần tới trước mặt, Tiểu Anh mới dừng lại bước chân, cúi đầu, khóe miệng

không thể mỉm cười, thẹn thùng nói: "Tôi biết rõ anh là ai."

Hạ

Thiệu Nhiên nhấc chân đi về phía trước, Tiểu Anh thu hồi nụ cười, chân

nhỏ cũng tăng cường di chuyển, cố gắng đuổi theo một đôi chân dài, cái

miệng nhỏ nhắn cũng nói không ngừng, "Mặc dù anh đổi gương mặt, chỉ là

từ bóng lưng cùng mắt của anh, tôi có thể dễ dàng nhận ra anh tới, ân

nhân cứu mạng của tôi, là anh đúng chứ? Ha ha, tôi biết ngay là anh. Anh biết không, con người của tôi trừ trí nhớ thật là không có ưu điểm gì

hết, ha ha! Như đã nói qua, không phải anh đi Nhật Bản à, tại sao lại

xuất hiện ở đây vậy, chẳng lẽ anh bỏ nhiệm vụ sao? Lúc này anh muốn

trộm. . . . . ." Nói đến đây, Tiểu Anh bỗng chốc che miệng lại, quan sát chung quanh một chút, xác định lời của mình không dẫn tới sự chú ý của

người khác mới thả tay xuống, cười híp mắt nói: "Thật xin lỗi, nói sai,

ha ha!"

". . . . . ."

Hạ Thiệu Nhiên im lặng, bước nhanh,

Tiểu Anh miệng nhỏ luôn miệng nói: "Thật ra thì ngày hôm qua tôi cũng

suýt chút nữa đi Nhật Bản, tòa soạn bên kia