
nay.
Nhân lúc Huyền Ngọc không để ý, Huyền Thiên khẽ cúi người đưa sát vào bên tai anh ta:
“Tỉnh dậy đi, cô em gái của anh, vẫn còn chờ anh bảo vệ, chúng ta sẽ cùng bảo vệ cô ấy. Và tôi biết một chuyện, nếu anh cứ nằm mãi thế, thì khi Huyền Ngọc biết, thì cô ấy không buông tha cho anh đâu.”
Vừa nói, Huyền Thiên vừa cười xấu xa, quay người đi.
Mí mắt anh ta hơi giật giật, nhưng không một ai thấy điều đó!
Ông của cô lúc này đã trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu trở về để thu gom tàn cục, ông thanh lí tất cả những phe đảng đã từng giúp đỡ bà ta bắt cóc Huyền Ngọc và hại Triệt Nhất phải nằm viện.
Khi chứng kiến sự trả thù tàn bạo của ông, cô mới biết được vì sao Triệt Nhất lại vừa sợ vừa hận ông. Vì sao năm xưa ba cô hận mà không thể phản kháng mẹ cô không còn cách nào khác là phải ra đi.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của ông khi chỉ huy thuộc hạ dưới trướng đi thanh lí, những giọt nước mắt, những tiếng khóc than không ngừng vang lên nhưng ông không chịu ngừng tay, cho đến khi quét sạch hết mới thôi.
Lúc này, sự đau xót của Huyền Ngọc dường như đã lặng đi, hằng ngày cô vẫn đến bệnh viện, không cần biết là mưa hay gió, cứ đúng giờ cô lại đến thăm anh.
Anh bác sĩ đẹp trai bạn thân của Triệt Nhất là Đường Dĩ Thần là một hoa hoa công tử chính hiệu, miệng mồm anh ta phải nói là cô cùng ngọt ngào sắc sảo, nhìn thấy cô đến anh ta mở miệng trêu ghẹo, không còn vẻ mặt dọa người như mấy hôm Triệt Nhất vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm:
“Công chúa hôm nay đến thăm chàng hàng tử ngủ ngày đó nữa hay sao?”
Cô chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, từ khi về đất nước này, à không, nên nói là từ khi biết Triệt Nhất, cá tính rụt rè bẽn lẽn của cô đã biến mất hầu như không còn.
Cô vẫn lặng lẽ ít nói như trước, nhưng không còn sợ hãi thiếu tự tin như trước nữa. Anh ta vẫn không bỏ thỏi quen nhì nhằng bám riết lấy cô không buông:
“Người đẹp à, nói với anh một tiếng đi, anh sẽ tặng cho em một bí mật.”
Cô đưa mắt nhìn anh hỏi:
“Anh Dĩ Thần, bí mật gì thế?”
Khụ! Anh ta cố làm ra vẻ trang nghiêm, hắng giọng:
“Nếu em chịu đi chơi với anh thì anh sẽ cho em biết bí mật đó.”
Cô bật cười:
“Các cô gái vì miệng lưỡi lợi hại của anh mà đứng sắp hàng dày đặc từ cổng lớn của bệnh viện kéo dài đến tận đây, anh đừng trêu em nữa.”
“Miệng anh lợi hại như thế nào, em thử đi sẽ biết liền.”
Vừa nói anh ta vừa nháy mắt cười xấu xa, sau đó thấy cô đỏ mặt anh ta chợt nghiêm túc lại:
“Hôm nay Tuyết Cần đến đây.”
“Tuyết Cần”
Mắt Huyền Ngọc sáng rực, cô bạn thân của cô đã mấy tháng nay chưa hề gặp lại, Tuyết Cần vốn rất sợ ngồi máy bay nên ít khi ra khỏi đất nước, hôm nay không hiểu sao anh trai cô lại mang cô đến nơi này, cô cũng nghe nói anh chàng Đường Dĩ Thần này dường như có gì đó với Tuyết Cần nhưng cô bé không hề để mắt đến anh ta, cũng vì chuyện đó mà tình cảm của anh trai Tuyết Cần cũng Đường Dĩ Thần tan rã trong không vui, Đường Dĩ Thần là bạn thân cũng là bác sĩ riêng của gia đình Tuyết Cần, nhưng ngoài ra, anh ta cũng là một đại thiếu gia của một thế lực hắc đạo không nhỏ.
Gia đình anh ta chỉ có anh ta là con một, nhưng ta cương quyết không đi theo con đường của cha và mẹ anh ta mà cương quyết chọn nghề y, kĩ thuật y học của anh ta phải nói là thiên tài, nhưng đồng thời anh ta cũng vô cùng tà khí, với bất cứ ca mổ nào, chỉ cần anh ta thích sẽ bắt tay ngay, nhưng nếu anh ta không muốn, dù có chết trước mặt anh ta, anh ta cũng không thèm để tâm đến.
Với tình trạng vết thương đó của Triệt Nhất, nếu không phải là anh ta ra tay thì chắc chắn Triệt Nhất sẽ không thể nào sống nổi.
Đang nói chuyện thì Tuyết Cần đẩy cửa bước vào, theo sau cô gái nhỏ xinh đó là một chàng trai vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt thì đen kịn lại khi nhìn thấy cô gái của mình đang nhào vào tromng lòng người bạn gái thân thiết.
Anh ta là Viễn Chinh Huân, thiếu chủ của tập đoàn Viễn Thị, người được mệnh danh là người đàn ông có quyền lực nhất trong giới thương gia, nay mặt mũi lại tối sầm như có người thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy
Anh ta đen mặt đưa tay ra kéo cô gái sắp bổ nhào vào trong lòng Huyền Ngọc, anh ta hừ mũi:
“Em dám nhào vào lòng người khác lần nữa thử xem.”
Cô gái nhỏ đó bất mãn khụt khịt mũi, thói quen bá đạo của anh trai càng ngày càng nặng, bây giờ ngay cả đến gần bạn gái cũng ko cho, hức hức, mất hết cả quyền tự do.
Lúc này, anh chàng công tử phong lưu Đường Dĩ Thần như không hề nhìn thấy gương mặt đen thui của ai kia, anh ta dang rộng vòng tay, tư thế vô cùng phóng khoáng:
“Đến đây nào kẹo ngọt, đến cho ca ca ôm em cái nào.”
Vừa nói anh ta vừa bước đến thì đối diện với anh ta là quả đấm sắt do thiếu chủ tập đoàn Viễn Thị tung ra, nhưng bản lãnh của người mặt dày vô sĩ nào đó cũng không phải thuộc dạng tầm thường, anh ta chỉ lắc mình né một cái đã thoát khỏi cú đấm kia, nhưng nhìn thấy gương mặt của bạn mình đã có thể so với mặt của bao công nên anh ta không dám vuốt đuôi cọp nữa, có những chuyện chỉ nên sờ nhẹ, không nên giẫm lên đuôi của con cọp đang ngủ say, như thế sẽ chẳng ích lợi gì cho bạn.
Mặc kệ hai gã đàn ông quái đản kia, hai cô gái ríu rít sa