
ng một bên ngồi xuống tâm sự, con gái mà, xa nhau lâu như vậy đương nhiên có rất nhiều chuyện để nói rồi.
Từ những câu chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại bàn đến chuyện học hành. Bất chợt như nghĩ ra điều gì, Tuyết Cần nói:
“Kết quả kì thi của đợt này, bên nhà trường có thông báo rằng cậu bận việc riêng nên cho cậu bảo lưu kết quả, đợi khi cậu về thi xong sẽ cho cậu tốt nghiệp. cậu định bao giờ mới về?”
Huyền Ngọc thoáng đưa mắt nhìn vào phòng bệnh, Triệt Nhất vẫn đang nằm đó, trên gương mặt tuấn tú của anh ngoài có nét xanh xao gầy yếu ra, thì trông như anh đang ngủ, gương mặt của anh lúc này trông thật bình yên và có chút tính trẻ con, không còn vẻ vô lại khi đối với cô, cũng không có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc đối với thuộc hạ khi vắng mặt cô.
Gần như cô đã quên hết những biểu hiện đó của anh, cũng bởi vì biểu hiện yên tĩnh này của anh đã nằm lâu quá rồi. hơn ba tháng nay, ngày nào cô cũng vào đây, chỉ để nhìn anh, nắm tay của anh, kể lại những việc làm thường ngày.
Huyền Thiên và Huyền Tú hầu như mỗi ncuoois tuần đều bay sang đây thăm cô, có những lúc Huyền Thiên bực mình đến mức muốn xông vào bóp cổ cái gã chết tiệt đang nằm ì mãi trên giường không chịu tỉnh dậy kia, may nhờ có HuyềnTú ngăn cản.
Lần này, cô cũng muốn quay về nước một lần, ngoài việc kết thúc việc học nhận bằng tốt nghiệp ra, cô cũng muốn về thu xếp một số thứ, đồng thời cũng dỗ ngọt hai ông anh trai đang giận dỗi của cô.
Hai tuần nay họ không bay sang đây, không biết do giận dỗi hay bận việc, nhưng theoa cá tính của họ, cô nghĩ chắc chín phần là giận dỗi rồi.
Haiii, cô nghĩ đôi khi làm con người cũng phức tạp thật, khi còn khỏe mạnh bên nhau thì lại không biết quý trọng cứ giận dỗi, cãi nhau để rồi đến khi một người nằm xuống, người còn ở lại tiếc hận khôn nguôi.
Trải qua vụ việc lần này, cô bỗng dưng quý tiếc từng giây từng phút trong cuộc sống hiện tại của mình. Cô bồng nhiên quý từng thời khắc bên cạnh hai anh, nhưng….
Bỏ Triệt Nhất một mình nằm đó để cô đi tìm niềm vui và hạnh phúc riêng của mình, cô bỗng dưng thấy mình có tội với anh.
Cô biệt bản thân mình mâu thuẫn kì lạ, nhưng mâu thuẫn này cô cũng không biết nên giải quyết ra sao.
Thế cho nên, cô quyết định, cô phải trở về Đài Loan, sau đó rồi sẽ quay sang đây.
Nghĩ như thế, cô chia tay với Tuyết Cần cùng ông anh trai chăm bẳm em gái của mình như một vị bảo mẫu cùng với gã bác sĩ thiên tài nào đó đang không ngừng trêu cợt chung quanh. Không biết cô có nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt của anh ta là tràn đầy chua xót che dấu dưới sự cợt nhả của anh ta.
Cô bước vào phòng bệnh, đây là gian phòng cao cấp đặc biệt nhất, có phòng khách, nhà vệ sinh cùng với phòng ngủ.
Thoáng mát và sạch sẽ tiện nghi y như ở nhà.
Trên chiếc giường trắng tinh, một chàng trai đang nằm đó, cổ tay anh ta vẫn còn đang truyền dịch, trông anh ta thật bình yên như đang chìm trong giấc ngủ say.
Cô bước đến, nhẹ đưa tay khẽ vướt lên gò má gầy của anh ta, thầm xót xa.
Cô cúi đầu thì thầm:
“Em đến rồi đây.”
Mỗi ngày đều như thế, câu đầu tiên mà cô nói với anh là như thế, cô báo cho anh biết sự hiện diện của mình, sau đó ngồi bên anh, nắm lấy tay anh, kể lại công việc suốt những lúc không có anh.
Cô chẳng biết mình làm thế để làm gì, nhưng chàng trai này, hầu như cuộc sống của anh ta sống chỉ vì cô, sống cho sô.
Những việc làm của anh ta, cho dù cô có mù cô cũng nhận ra được. Huyền Ngọc cô không biết có tài đức gì mà được cả ba chàng trai hết mực thương yêu như thế này.
Hôm nay, vẫn như mọi hôm cô lại bắt đầu kể về một ngày của mình, anh vẫn nằm đó, lẳng lặng và bình yên. Không cần biết anh có nghe hay không, cô vẫn nói, và nói.
Sau đó, khi thông báo cho anh biết việc hai anh em Tuyết Cần đến đây, và thái độ quấn quýt của bác sĩ Đường Dĩ Thần, rồi cô kết luận một câu:
“Em phải về Đài Loan.”
Ngón tay anh ta giật giật, nhưng do cô mải mê nói nên không nhận ra. Cô nói tiếp:
“Em về bên ấy để thi và nhận bằng tốt nghiệp, chắc khoảng hai tuần là em sẽ trở lại đây, đến lúc đó sẽ có quà cho anh.
Nói xong, cô thu dọn chung quanh anh, lưu luyến nắm lấy tay anh một lần nữa, sau đó cô xoay người bước đi.
Khi cánh cửa phòng bệnh vừa được đóng lại, thì người nào đó vốn vẫn nằm mê man trên giường ba tháng nay, đột nhiên mở mắt.
****************
Sân bay Đài Loan.
Cô gái xuống sân bay, đưa mắt nhìn chung quanh.
Quả nhiên, hai thanh niên anh tuấn với khuôn mắt giống nhau như đúc đồng thời sải bước đến bên cạnh cô. Dang đôi tay ra ôm chặt lấy cô, rồi sau đó cả ba cùng nhau lên xe, Huyền Ngọc ngồi ở giữa, hai anh trai cô ngồi hai bên, trước mặt là tấm kiếng ngăn lại giữa tài xế và khoang sau. Vừa vào trên xe, hai chàng trai như hổ đói vừa gặp được con mồi.
Những nụ hôn như mưa rơi xuống trên cổ, trên mặt cô gái có gương mặt trắng như tuyết. Huyền Ngọc nằm ngã vào lòng của Huyền Thiên. Huyền Tú ngồi ở phía ngoài nâng chiếc chân bé nhỏ của cô lên, hôn lên từng ngón chân nhỏ xinh đó. Đây là cô gái của các anh, tình yêu của các anh.
Huyền Ngọc nằm trong vòng tay ấm áp của hai anh, ngửi lấy mùi hư