XtGem Forum catalog
Oan Trái (Cấm Luyến)

Oan Trái (Cấm Luyến)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322692

Bình chọn: 10.00/10/269 lượt.

đối tác, nên sơ suất là lẽ tất nhiên, không thể hoàn toàn trách nó được.

Nhưng cơn tức và hoảng loạn đã làm anh mất đi lí trí ra tay với người em sinh đôi của mình. Điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Dụi đầu vào cổ cô, bất chợt anh thấy cổ mình ươn ướt, đến khi anh bật dậy thì thấy gương mặt của bảo bối ướt đẫm như mưa trên đóa hoa lê. Xinh đẹp và đau lòng đến mức anh gần như không thể thở nổi.

Anh ôm cô vào lòng, dùng môi lưỡi lau hết những giọt nước mắt trên mặt cô, ngăn cản tiếng nức nở của cô bằng đôi môi của mình.

Nụ hôn đến quấn quýt si mê, như không có thời gian, như bọn họ chỉ vừa buông ra, thì tất cả sẽ biến mất, sẽ sụp đổ hết. Họ hôn nhau, môi lưỡi quấn quýt còn chưa đủ, răng của họ va vào nhau, bàn tay tham lam cuốn quýt chạm vào nhau. Như chỉ có thế mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Lúc này lý trí đã biến mất, chỉ còn lại nhớ nhung và khao khát, họ cuống quýt cởi bỏ quần áo của nhau, trong căn phòng nhỏ, Huyền Ngọc nức nở để Huyền Thiên cúi đầu hôn lần xuống cổ, vội vã kéo chiếc áo của cô xuống, kéo lớp áo lót bằng ren. Vùi đầu vào bầu ngực sữa thơm lừng trước mặt.

Ngửi thấy mùi hương của cô, anh gần như phát điên, điên cuồng liếm mút, thậm chí dùng răng cắn nhè nhẹ, có đôi khi quá hăng hái anh làm cô đau. Nhưng Huyền Ngọc không quan tâm gì nữa cả, cô tham lam xoa nắn lưng anh qua lớp áo sơ mi, điên cuồng kéo áo sơ mi ra khỏi chiếc quần tây, cô muốn được chạm vào anh, cảm nhận anh.

Nổi khao khát anh làm cô như muốn phát điên, cô cần chạm vào anh, cần chạm vào lớp da cứng rắn đầy sức mạnh đó.

Không thể chờ đợi nổi nữa, Huyền Thiên vén váy cô lên; Tách chân cô ra, kéo quần lót cô xuống, nhấn mạnh vào.

Trơn tru, dễ dàng đi thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của cô. Huyền Ngọc bật lên một tiếng nức nở, nhưng cô vội cắn vào bờ vai của anh đến kiềm lại.

Cô biết bọn vệ sĩ vẫn còn lảng vảng quanh đây, khi cô khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, bọn họ hiện giờ chắc chắn đang nháo nhào tìm kiếm cô.

Nhưng bây giờ cô không quan tâm, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa. Điều làm cô quan tâm hiện nay là vật nam tính của anh đang mãnh liệt ra ra vào vào bên trong cô, dùng hết sức nhấn mạn vào cô, như muốn đem cô hòa tan thành một thể xác, không bao giờ chia lìa nữa.

Rất nhanh, cô đã lên đỉnh, cô co giật thỏa mãn khi cơn sóng triều ập đến làm cô gần như muốn thét lên. Nhưng ngay sau đó cắn lấy bờ vai anh đến rướm máu. Anh cũng không thể chịu đựng nổi cơn sướng khoái khi từ hoa huyệt của cô bởi vì lên đỉnh mà co rút mạnh mẽ, thêm cơn đau tê dại từ đầu vai làm anh không thể thể kiềm chế đã phun ào ạt vào thân thể của cô.

Cao trào qua đi, Huyền Thiên bế Huyền Ngọc mệt lả cả người nhưng nét mặt vô cùng thõa mãn vào lòng, nghe cô thầm thì hỏi:

“Thiên, Huyền Tú đâu?”

“Tú đang ở gần đây, Tú đang canh gác không cho bọn bảo vệ xông vào. Theo anh về nước nhé, Huyền Ngọc”

Theo anh về? Vâng, vâng, cô rất muốn theo anh về, có xa nhau cô mới biết thời gian bên cạnh các anh đáng quý biết bao nhiêu. Cô biết cô đã sai lầm rồi, cô không nên sang đây, cô muốn sang đây ngoài việc cứu công ty của hai anh, cô còn có một tham vọng là muốn tìm lại mái ấm gia đình mà bấy lâu nay cô hằng mong ước.

Nhưng khi đến đây rồi, cô mới phát hiện gia đình của cô, không phải ở đâu khác, mà chính là nơi cô vừa bỏ đi. Lúc ấy, cô có xung động quay về ngay lập tức. Nhưng cô không thể, bởi vì Triệt Nhất đã canh chừng cô từng bước một. Làm cô không có cơ hội xoay mình.nay hai anh đã đến, cô có thể giao hết gánh nặng lên vai hai anh, cô hỏi:

“Hai anh đưa em về, các anh có gặp nguy hiểm gì không?”

Huyền Ngọc vô cùng lo lắng, tuy không rành lắm về thế lực ở nơi đây. Nhưng những ngày qua sống gần gũi với Triệt Nhất, cô cũng hiểu anh ta không phải là người cợt nhả, như vẻ bề ngoài của mình,

Khi xử lí công việc anh ta trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lần này hai anh muốn đưa cô đi không phải là chuyện dễ dàng.

Huyền Thiên lạnh giọng:

“Dù đánh đổi bất cứ giá nào, anh cũng sẽ đưa em đi.”

Lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, giọng Huyền Tú sốt ruột vang lên:

“Thiên, đưa ngọc nhi ra ngoài đi, xe đã đợi sẵn.”

Nghe thấy là tiếng của Huyền Tú, Huyền Ngọc hầu như không kịp suy nghĩ cô chạy ào đến mở bật cửa phòng ra, Huyền Tú đứng đó, vẫn dáng vẻ thư sinh hiền lành, như ng trên mặt anh xanh xao, có vẻ mỏi mệt hằn đầy lên đôi mắt.

Nước mắt cô tuôn rơi, cô nhào vào lòng anh, dụi đầu vào lồng ngực của anh, khóc nức nở:

“Tú, Tú...”

Huyền Tú run tay vuốt ve mái tóc của cô. Bảo bối của anh, rốt cuộc đã trở về bên cạnh anh rồi. Anh hôn lên tóc cô, mặt cô mũi cô, và... anh không dám hôn lên môi cô, vì anh rất sợ mình sẽ không dừng lại được.

Xe đã chờ sẵn bên dưới, máy bay cũng đã chuẩn bị sẵn ở sân bay, phải nhanh chóng khởi hành để kịp. Nếu không Triệt Nhất đến, thì cả bọn họ có mọc cánh cũng khó bay. Hôm nay vất vả lắm, mới xuyên qua được đám bảo vệ vào nơi này. Bọn chúng quỷ quyệt thật, nói là đi mua sắm, chứ thực ra đã phong tỏa hết đường ra lối vào nơi đây, chỉ còn mỗi một hầm ngầm, mà các anh may mắn biết được kh