Old school Easter eggs.
Oan Trái (Cấm Luyến)

Oan Trái (Cấm Luyến)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322912

Bình chọn: 8.00/10/291 lượt.

t nhát rụt rè y hệt như mẹ nó, nó cũng hiền lành thiện lương y như mẹ nó. Và rồi, ông cảm thấy những quy tắc những chuẩn mực của mình từ trước đến nay chỉ là tờ giấy mục nát, chỉ một cái chớp mắt của cháu ông, những quy tắc của ông vỡ tan ra như bong bóng xà phòng. Ông biết ông đã phải làm gì.

Tiếng tằng hắng ngoài cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ đau buồn của ông.

Ông ngước nhìn lên, cháu trai của ông đang mặc bộ Âu phục màu sáng, làm tăng thêm khí chất anh tuấn tiêu sái của nó. Đúng ra ông phải biết mới đúng, bao nhiêu năm qua, nó chỉ một lòng lo làm việc hoàn toàn không chú ý đến giao thiệp bạn gái hay chuyện nam nữ,thì ra...... Thì ra trong lòng nó đã âm thầm chờ đợi một người.

Triệt Nhất cúi người thật thấp chào ông, sau đó đến bên cạnh ông ngồi xuống, chậm rãi đưa tay pha trà.

Trà đạo là một trong những nghi thức truyền thống về văn hóa của Nhật Bản, pha trà cũng là một nghệ thuật, người tĩnh tâm pha được trà ngon cũng là một nghệ nhân.

Tài pha trà của Triệt Nhất cực khéo, mùi hương thoảng thoảng, vị nhẹ nhàng thanh tao, động tác cũng vô cùng tao nhã. Anh rót cho ông mình một chén trà, sau đó cũng tự rót cho mình rồi chậm rãi nhấp cạn.

Lẳng lặng ngồi đó, anh biết ông đã tìm đến đây, con bài đã sắp được lật ngửa.

Dù đối phó với bên ngoài, anh có thể dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn không hề buông tay, nhưng còn với ông anh? Anh thực sự không biết mình nên dùng thái độ nào đối với ông, anh biết ông anh cực kì phản đối việc loạn luân giữa anh em. Và anh lại không hề muốn bước vào vết xe đổ của cha mình.

Ông tằng hắng một tiếng, cất giọng mở đề:

“Ông nghe nói, con đã tìm được Cát Ưu.”

Anh khẽ gật đầu, tao nhã nhấp một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu lên nói:

“Con cũng nghe nói, ông đã đến gặp Cát Ưu.”

Ngầm thích thú với cú phản đòn của thằng cháu trai, từ trước đến nay nó chưa hề nhường ông khi bảo vệ ý kiến của nó, đó cũng là một trong những nguyên nhân bang hội Đế Vương mới được như ngày hôm nay nhờ những ý tưởng mới mẻ của nó.

Còn rất trẻ, nó đã thống lĩnh cả hai phía, vừa kinh doanh vừa ở thế giới ngầm. mà cả hai phía nó đều làm rất tốt, ngay cả ông cũng khâm phục nó. Dù ông luôn để mắt đến nó, nhưng ông vẫn sơ sót. Aiii, điều đó chứng minh rằng ông đã già rồi, trường giang sóng sau xô sóng trước mà.

Ông nói:

“Ừm, thực sự ông đã gặp con bé, nó là một cô bé nhút nhát, nhưng cũng khá cương quyết đó. Ông muốn biết trận chiến này, con nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?”

Giọng ông ấm áp hiền từ, cất giọng hỏi han như một người ông quan tâm đến con cháu thực sự, làm Triệt Nhất giật cả mình mở to mắt, đây là lần đầu tiên anh nghe ông anh nói chuyện với anh bằng giọng điệu như thế này, người lãnh đạo kiên quyết cứng rắn của Đế Vương. Lão thái gia của tập đoàn Sơn Bản, nay lại ngồi đó, ánh mắt ấm áp nhìn anh, không hề che giấu nét chân thành.

Anh ngập ngừng đáp:

“70-80 phần trăm.”

Ông cười lắc đầu, trận chiến này, con chỉ chiếm được 60 phần trăm thắng lợi, ngoài ra, con đã nắm chắc phần thua ở trong tay Cát Ưu, con không thể nào ép nó đi theo con được đâu, dù con có phá tan cả gia sản của Hắc Huyền gia, nhưng với Lôi Vũ thì được, còn với Hắc Huyền gia, ông e con không nắm chắc được đâu.”

Anh nhìn ông với tia nhìn dò xét, đúng là gừng càng già càng cay, ông vừa nêu ra, đó cũng chính là nổi băn khoăn hiện nay của anh, làm anh đau đầu nhất là chuyện của Huyền Ngọc, nhưng làm anh lo lắng hơn chính là thái độ của ông anh.

Ông anh nổi tiếng là con cáo già trong chốn thương trường, chiêu thái cực đạo uyển chuyển qua mặt của ông anh là tuyệt chiêu khó ai đỡ được. Bây giờ ông lại nói ra những lời này chẳng lẽ có ý định muốn giúp anh?

Không, anh không tin! Thực ra mà nói thì anh không dám tin bởi vì ông của anh là người luôn cứng rắn trong chuyện này, một người đã nhẫn tâm đem chị mình đã cho đối tác, dù trong lòng hết mực yêu thương chị gái. Cũng là một người cha chèn ép con trai mình đi vào chỗ chết, để con gái mình sống cuộc sống khổ cực mang theo bệnh tật đến cuối đời và uất ức chết đi mà không dám đem con về nhà, chỉ bởi vì muốn bảo vệ gia tộc thoát khỏi lời nguyền cay nghiệt kia. Ngay cả cháu gái của mình chịu biết bao uất nhục ở Hắc Huyền gia ông vẫn trơ mắt ngó, nay lại......

Một người cá tính cứng rắn quyết tuyệt như thế liệu ai có thể tin ông ta đang giúp mình. Cả người Triệt Nhất căng lên đề phòng, đầu óc xoay chuyển nhanh như chớp.

Như nhận ra sự đề phòng của anh, ông cười khẽ:

“Ông đã già rồi, có nhiều chuyện không thể suy nghĩ như trước kia nữa.”

Anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt ông, anh nhìn thấy trong mắt của ông mình vẻ mệt mỏi tang thương, cùng với nỗi xót xa vô hạn, lần đầu tiên anh thấy ông mình thực sự đã già rồi, mái tóc ông đã bạc trắng, nếp nhăn của thời gian hằn trên đôi mắt của ông càng hêm lộ vẻ tang thương, anh lại nghe ông mình nói tiếp:

“Ông chỉ chấp nhận chuyện này với một điều kiện.”

Nhìn thấy Triệt Nhất khẽ gật đầu, ông mới hắng giọng nói tiếp:

“Con không có cách nào đưa Cát Ưu về Nhật được đâu, nhưng ông có cách, nhưng với điều kiện là con không được ép buộc nó, phải đ