
cũng là chuyện trước kia, hiện tại nơi đây tôi cũng đã có nhà của mình tôi cũng không muốn thay đổi thói quen sống của mình. Tôi mong anh hiểu dù gì thì tôi không thể về cùng với anh được.”
Nụ cười anh ta chợt tắt, anh ta chồm người tới trước giọng nói lạnh lẽo đầy mùi nguy hiểm:
“Đã không còn là việc mà em có thể chọn lựa được nữa, bởi đơn giản chính là: Em, Thuộc, Về Anh. Em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, dù bằng cách nào anh cũng nhất định đưa em về Nhật Bản, em không có con đường lựa chọn, trừ khi em muốn hai tên kia chết. Nhưng dù hai tên kia có chết, em cũng vẫn phải theo anh.”
Gương mặt anh ta toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ khác hẳn với sự cợt nhã ngày thường, nét nghiêm túc trong giọng nói anh ta làm Huyền Ngọc hoảng sợ. Không phải mình chỉ là em gái thôi sao? Sao cách nói này của anh ta tựa như mình là người yêu, độ chiếm hữu mãnh liệt làm cô hoảng hốt, cô nhìn anh ta trân trối không nói lời nào, cô không tin anh ta có thể làm gì được hai anh cô, tuy không thể nói hai anh cô là vạn năng nhưng nhiều sóng to gió lớn trước đây hai anh cô gần như một tay che trời. Lần này co tin rằng cũng thế, nhưng…. Nếu lần này không vượt qua được thì sao? Thoáng dao động, nghe nói mình còn một người ông, và anh theo lệnh của ông tìm mình.
Nếu như…. Mình gặp ông có thể thay đổi gì không?
Thấy sắc mặt cô xanh mét ngẩn ngơ cả buổi không nói lời nào, anh ta cũng biết mình đã dọa Huyền Ngọc sợ, anh ta vội vã thu hồi biểu tình, trở về vẻ bình thản trước kia, cười cười.
“Anh nghe nói tháng này ông sẽ qua đây để gặp em, anh nghĩ đến lúc đó em gặp ông xong rồi hẳng tính.”
Đúng vậy, không nên dọa Cát Ưu của anh sợ, mọi chuyện vẫn còn đó, đều đã nằm trong kế hoạch của anh, hai anh em Thiên và Tú đều đã là cá nằm trên thớt, chúng nó muốn dựa vào thị trường ở phố Wall để khởi tử hồi sinh. Nghĩ rằng anh chỉ chiếm được thị trường Châu Á, thị trường Chây Mỹ anh không thể nhúng tay vào được thì lầm rồi.
Nghĩ thế thôi chứ anh không nói ra, anh cũng chỉ hy vọng con bài này, dù có ti tiện nhưng nó sẽ mang Cát Ưu về cho anh. Cát Ưu là của anh không ai có thể giành với anh được.
Huyền Ngọc không nói thêm gì, khẽ nghiêng người chào anh ta rồi theo bác tài xế đi ra bên ngoài.
Trên đường đi đến công ty, trong tai cô không ngừng vang lên tiếng nói âm trầm của Triệt Nhất ‘Đã không còn là việc mà em có thể chọn lựa được nữa, bởi đơn giản chính là: Em, Thuộc, Về Anh. Em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, dù bằng cách nào anh cũng nhất định đưa em về Nhật Bản, em không có con đường lựa chọn, trừ khi em muốn hai tên kia chết. Nhưng dù hai tên kia có chết, em cũng vẫn phải theo anh”
Phần không hiểu cách nói của anh ta, phần lo lắng cho sự an nguy của hai anh, lại không biết khi người mà anh ta nói là người mà cô gọi là ông khi đến đây thì sẽ như thế nào?
Mãi suy tư cô đã đến trước cửa công ty, đứng nôn nóng sốt ruột không thôi là Huyền Tú, anh vừa nghe đến cô đến đã xuống đây đợi sẵn.
Thấy Huyền Ngọc bước xuống xe, anh bước vội đến ôm cô vào lòng, tham lam ngửi lấy mùi hương quyến rũ trên tóc cô, vai cô….
Anh thầm thì:
“Sao lâu thế? Anh và Thiên đợi nãy giờ.”
Huyền Ngọc ấp úng:
“Em có hẹn với bạn.”
Nói xong cô không dám nói gì thêm, Tú cũng không hỏi tiếp, anh biết hôm nay tên Nhật Bản khốn kiếp kia lại mời cô ra ngoài, mấy hôm trước bé con đều chối từ thẳng thừng, nhưng hôm nay không hiểu sao lại thế.
Theo những thám tử báo cáo có lẽ tên kia đã uy hiếp gì đó với bé con nên sắc mặt cô hôm nay rất mệt mỏi.
Chỉ biết hắn thật sự muốn lôi kéo bé con về với hắn một cách đàn ông chứ không dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, tuy về thủ đoạn chưa chắc ai đã thua ai, nhưng thật sự mà nói người bị thiệt giữa những cuộc đấu đá không theo quy tắc này, người chịu thiệt chắc có lẽ là bảo bối của mình. Sơn Bản Triệt Nhất có lẽ cũng đã nghĩ đến những điều như thế.
Chỉ là, không hiểu sao, anh luôn có cảm giác như Huyền Ngọc sắp sửa rời xa các anh, nên các anh cố sức bảo vệ cho cô, luôn quý trọng từng giây từng phút bên cạnh cô. Chỉ cần có cô ở cạnh bên, các anh cho dù mất hết tất cả các anh cũng không thèm để tâm đến.
Thêm vào câu nói ban nãy của Huyền Thiên đã làm hai anh em cãi nhau một trận lớn từ trước nay chưa từng có, Huyền Thiên bảo muốn cưới Huyền Ngọc, anh tức tối nhìn ông anh trai có gương mặt không khác gì mình tức tối hỏi vặn lại:
“Tại sao là anh cưới mà không phải là em?”
Huyền Thiên thoáng do dự rồi nói:
“Nếu anh cưới, ít ra cô bé sẽ ít bị săm soi hơn, em biết đó, cánh truyện thông đưa tin rất khó nghe, dạo gần đây có nhiều chuyện cũng không được hay cho lắm, nên anh nghĩ anh cưới thì tốt hơn.”
Đúng vậy, đồng thời là hai anh em, nhưng uy tín của Huyền Thiên trên thương trường cứng rắn quyết đoán mạnh hơn anh rất nhiều, nếu Huyền Thiên cưới Huyền Ngọc, giới nhà báo có muốn soi mói đời tư của Huyenf Ngọc cũng không dám.
Trước kia hai anh có thể một tay che trời lấp hết các tin tức, nhưng bây giờ có tên kì đà là tên Sơn Bản đó, không biết hắn sẽ lợi dụng tin này gây ra bất lợi gì.
Nếu Huyền Thiên cưới