80s toys - Atari. I still have
Oan Gia Tương Phùng

Oan Gia Tương Phùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323730

Bình chọn: 7.5.00/10/373 lượt.

lên một vẻ quái dị khó mà miêu tả bằng lời. Cô khẽ véo má Giả Thược một cái: “Tiểu Thược Tử, nhìn tớ nào, hãy trả lời mấy câu hỏi dưới đây của tớ để xem có phải cậu đã thích anh ta rồi không…”

Giả Thược ngẩn ngơ gật đầu một cách bị động, bên tai là giọng nói như có tác dụng thôi miên của Phương Thanh Quỳ: “Thứ nhất, có phải cứ khi nghĩ đến anh ta là cậu liền cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên muốn cười không?”

Nét mặt ngẩn ngơ biến mất, Giả Thược khẽ “Hừ” một tiếng lạnh lùng: “Cười á? Tớ muốn khóc.”

“Thứ hai, khi cậu nghĩ đến anh ta, có cảm thấy nụ cười của anh ta rất cuốn hút không?”

Giả Thược bực bội gạt hai ngón tay trên má mình ra: “Cuốn hút? Có mà cuốn chiếu thì có!”

“Thứ ba, khi cậu nghĩ đến anh ta, trong lòng có cảm thấy nhẹ nhàng, êm ái không?”

“Nhẹ nhàng, êm ái?” Đôi mắt Giả Thược bất giác mở to hơn. “Tớ thậm chí còn cảm thấy muốn giết người ấy, cậu nói xem có nhẹ nhàng, êm ái không nào?”

“Ặc…” Khuôn mặt đầy vẻ quả quyết của Phương Thanh Quỳ cứng đờ, rồi cô quyết định tung ra chiêu thăm dò cuối cùng: “Thứ tư, khi cậu nghĩ đến anh ta, có hy vọng anh ta lập tức xuất hiện trước mặt cậu không, và có khi nửa ngày không gặp mà đã nhớ nhung anh ta không?”

“Rầm!” Giả Thược đập mạnh tay xuống bàn, mặt mũi hằm hè, trừng mắt nhìn cô. “Tớ hy vọng hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tớ. Nếu không, tớ sẽ xé nát cái khuôn mặt nhăn nhở của hắn ra, rồi vứt xuống dưới chân, giẫm thành thịt vụn.”

“A!” Phương Thanh Quỳ không kìm được bật thốt lên kinh ngạc. “Chắc cậu không định nói với tớ là anh chàng đã khiến cậu thẫn thờ từ sáng đến giờ chính là Chân Lãng đấy chứ?”

Bị điểm trúng huyệt, Giả Thược lại lần nữa trở nên uể oải.

Phương Thanh Quỳ đưa hai tay tới, túm chặt lấy hai bờ vai Giả Thược, giọng nói lập tức lớn hẳn: “Cậu… cậu… cậu rốt cuộc đã…”

“Tớ rốt cuộc đã không cần phải nương tay với hắn nữa rồi!” Giả Thược đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh cười một tràng kỳ quái. “Cậu có biết không, lời hứa mà tớ nợ hắn cuối cùng cũng đã trả xong rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần hắn dám trêu chọc tớ, tớ nhất định sẽ cho hắn một trận no đòn, giờ thì không cần phải nhẫn nhịn gì hết.”

Hai cánh môi hồng của Phương Thanh Quỳ há hốc, ánh sáng rực rỡ vừa bừng lên trong mắt lập tức tắt lịm, cô lặng lẽ ngoảnh đầu qua hướng khác, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng cười phớ lớ của Giả Thược.

Có lẽ cô thật sự không nên hy vọng quá nhiều vào cô nàng đầu óc đơn giản này, nếu không, nhất định sẽ bị làm cho tức chết. Xin Chúa hãy phù hộ cho anh chàng đáng thương kia!

Giả Thược múa may, nhảy nhót một cách hưng phấn, còn Phương Thanh Quỳ thì đưa tay chống cằm vẻ bất lực, nghe Giả Thược ở bên cạnh kêu lên quang quác không ngừng, cô buồn bực gõ ngón tay xuống bàn, làm phát ra những âm thanh trong trẻo.

“Cậu nói cái gì?” Khi nghe thấy một câu nói nào đó, Phương Thanh Quỳ đột nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm vào thân hình phẳng lì của cô nàng kia. “Cậu nói mục đích cậu đi xem mặt là để làm ngực to lên á?”

“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức gật đầu thật mạnh, ngay sau đó lại ủ rũ cuối đầu. “Bây giờ không đi xem mặt nữa rồi, ngực tớ làm sao mà to lên được đây?”

“Đây thật sự là mục đích của cậu ư?” Phương Thanh Quỳ không dám tin vào tai mình nữa. “Làm ngực to lên rồi mang về cho Chân Lãng xem?”

“Đúng thế!”

“Cậu nghĩ ngực con gái hai mươi lăm tuổi còn có thể to thêm nữa à?” Cô cười phì một tiếng vẻ coi thường. “Đến cái tuổi tác như cậu hiện giờ, trừ phi làm phẫu thuật nâng ngực, nếu không, căn bản không thể to lên được nữa.”

“Vậy sao?” Giả Thược lắng nghe một cách nghiêm túc, sau đó cúi đầu ngẫm nghĩ điều gì đó.

“Ừ!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phục cô bạn tốt của mình từ bỏ suy nghĩ điên rồ kia: “Cậu tốt xấu gì cũng là một cô gái hiện đại có học thức cao, không có lý nào lại thiếu tri thức về mặt sinh lý, chẳng lẽ ngay cả vấn đề đơn giản này mà cậu cũng không thể phân biệt được đúng sai à?”

Cô bắt đầu khoa tay múa chân khuyên bảo: “Cho dù có khả năng to thêm một chút xíu nữa, vậy thì cũng không thể trở nên đồ sộ như trong tưởng tượng của cậu được đâu, do đó…”

“Do đó tớ phải bị Chân Lãng cười cả đời à?” Giả Thược ngẩng lên, có chút ấm ức nói.

Phương Thanh Quỳ thở dài một hơi: “Cậu thật sự cho rằng Chân Lãng sẽ cười cậu sao?”

Giả Thược gật đầu, gật đầu thật mạnh, vô cùng mạnh.

Tiếng nghiến răng ken két vang lên, khuôn mặt Giả Thược đã trở nên méo mó: “Không những hắn ta cười tớ ngực lép, hôm qua còn cười tớ là gái ế không ai thèm lấy!”

Đúng vậy, cô đã suy nghĩ suốt một đêm, lại thêm từ sáng đến giờ, rốt cuộc đã hiểu ra tại sao nụ cười của Chân Lãng lại có vẻ kỳ lạ và xấu xa như thế. Hắn ta rõ ràng là đang chế giễu cô không có ai thèm lấy.

“Thanh Thanh, tớ quyết định rồi.” Giả Thược nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, bức áp phích bên ngoài có thể nhìn xuyên qua, bên dưới bờ vai trắng ngần kia, bộ ngực của cô không ngừng lay động theo làn gió. “Tớ phải đi nâng ngực!”

“Ối!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn, nghe thấy thế thì giật nảy mình, không cẩn thận ngã phịch xuống đất, đầu gối va mạnh vào chiếc ghế m