Disneyland 1972 Love the old s
Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327422

Bình chọn: 7.00/10/742 lượt.

ức giận, tuy không rõ vì sao, nhưng trước tiên bọn họ phải bảo toàn tính mạng, cả hai liền quỳ xuống nhận lỗi.

Hừ…

- Tiếp tục điều tra về hắn và giám sát vương phi gắt gao, không được để cho nàng ấy gặp lại tên đó! Nếu không…các ngươi biết kết quả thế nào rồi!

Phất tay áo cho hai người kia lui xuống, sau đó xoa xoa lấy vầng thái dương của mình, haiz…hắn thật giận quá mất khôn mà, vì tức Như Ngọc mà chuyển sang chém bọn thuộc hạ, bọn họ mà sinh nghi thì mệt!



Lại quay về với Như Ngọc, sau khi ném hết mọi thứ không còn gì để ném nữa nàng chuyển sang xé tấm màn, vừa xé vừa mắng:

- Thiên Hàn khốn kiếp, Gia Khanh khó ưa, ta ghét, ta ghét…ta trù dập ngươi đi đường vấp cục đá té u đầu, đi ngựa thì bị ngựa hất, đi cua gái bị gái đá…bla..bla…

Đang mắng nhẩm nhẩm, thì đột nhiên Như Ngọc đứng phắt dậy hét lên, ném luôn chiếc giày còn lại của mình vào cánh cửa sổ.

- Thiên Hàn khốn kiếp ta trù dập ngươi….a…..a…a…Bốp!

- A! Ngọc nhi sao muội lại chọi huynh!_ Kỳ Phương vừa đúc đầu vào cửa sổ chui vào, không ngờ lãnh đủ.

- Ec!_ Như Ngọc không biết nói gì, chỉ biết đơ như khúc gỗ

Tiến lại gần Như Ngọc, Kỳ Phương chìa con thỏ bạch ra trước mặt nàng cười sán lạn:

- Cho muội này!

- Woa! Đáng yêu quá!_ Như Ngọc ôm lấy con thỏ nũng nịu, hoàn toàn quên mất chuyện mình đang tức giận và cả sự có mặt của Kỳ Phương tại đây.

Khẽ lắc đầu, ngao ngán, Kỳ Phương nhìn Như Ngọc sủng nịnh, rồi lại nhìn toàn căn phòng, mi có hơi nhướng cao lên, tâm nổi lên trận phong ba.

“Thiên Hàn! Ngươi quá lắm rồi, dám hành hạ Như Ngọc!”

- Hắn lại ức hiếp muội!

- Hở_ Như Ngọc lúc này mới để tâm đến Kỳ Phương_Huynh nói về cái gì?

- Thiên Hàn hắn ức hiếp muội phải không?

Kỳ Phương vừa nói vừa chỉ vào đống đổ nát dưới sàn, Như Ngọc nhìn thì hiểu ra nên cười gượng:

- Cái này là tự muội đập phá, hắn đâu có làm gì đâu? Thách hắn hắn cũng không dám!

- Đến giờ này muội còn bênh hắn?

- Ai bênh hắn làm chi, chuyện muội làm thì muội phải nhận, đâu thể đổ lỗi Thiên Hàn được!

Nhếch nhếch môi mấy cái, Kỳ Phương vặn lại

- Vậy tại sao hắn nhốt muội ở đây, không phải là tính cầm tù sao?

- Còn hỏi? Là lại huynh!_ Như Ngọc nói rồi chỉ thẳng mặt Kỳ Phương

Kỳ Phương ngạc nhiên, hỏi lại:

- Sao lại tại huynh!

- Thiên Hàn bảo ta hồng hạnh xuất tường đi lăng nhăng bên ngoài, cắm sừng đầu hắn nên phải nhốt lại!_ Thiên Hàn a, không phải ta muốn nói xấu ngươi nhưng ta “thân bất do kỷ” nha!

Kỳ Phương lại càng ngạc nhiên hơn, Ngọc nhi của hắn lăng nhăng với kẻ khác sao! Đã vậy, bị bắt thì đổ lỗi lên đầu của hắn là sao? Ai ăn ốc bắt hắn đổ vỏ???

- Như vậy, liên quan gì huynh?

- Thì người Thiên Hàn nói chính là…huynh!

- Ta…? Nhưng huynh đâu có…

- Khỏi nói nhiều, khỏi phân giải gì hết, huynh biến mất giùm muội ngay bây giờ đi!_Như Ngọc vừa nói vừa đẩy đẩy Kỳ Phương về phía cửa sổ?

- Nhưng rõ ràng huynh bị oan, sao lại đối xử huynh như vậy, muội đừng lạnh nhạt với huynh quá được không?

Khựng lại 1 chút, Như Ngọc nhìn Kỳ Phương sau đó trợn mắt lên:

- Oan cái nổi gì, hại muội với phu quân bất hòa mà còn bảo muội đối xử huynh tốt, dẹp đi! Cút!

Như Ngọc không thương tiếc đẩy Kỳ Phương ra ngoài cửa sổ, rồi đóng cửa lại cái rầm. Mà quên bén rằng bên ngoài cửa sổ là một không gian trống không…tức là người vừa bị đẩy ra lúc nãy chắc chắn là té từ lầu 2 xuống đất, nhẹ nhất cũng phải gãi tay hoặc là chân! (Ôi! Ác quá, tg không ủng hộ nổi nữ chính rồi, các nàng có ai dám ủng hộ nàng nữa hông?)




CHAP 28: BÍ ẨN TRONG MÀN ĐÊM

Màn đêm cô tịch bao lấy Kỳ Sơn, những ánh lửa đỏ bay chập chờn trong khu rừng, chốc chốc lại vang lên âm thanh rùng rợn ghê người. Dưới những tia sáng yếu ớt của ánh trăng, một thân người to lớn nữa phơi lộ nữa che kín hiện ra, máy tóc khẽ bay bay quấn lấy nữa bên khuôn mặt người này, tạo cho người nhìn vào một giác bí ẩn, đôi mắt hồng ngọc sáng lên trong đêm tối nhìn quét qua khắp nơi.

- Minh! Đã điều tra được gì chưa?_ vị nam tử đó lên tiếng, âm thanh mị hoặc chúng sinh, nhưng cũng lạnh lẽo đến tận xương người.

Người tên Minh đang quỳ dưới đất, nghe gọi đến tên mình thì hơi run rẩy trả lời, đối với một thuộc hạ thân cận như hắn mà nói, được chủ nhân nhớ đến tên là một niềm vinh hạnh nhưng đó là với người khác, còn với hắn thì lại khác. Chủ nhân hắn vốn dĩ có hai con người, một người bình thường hiền hậu và một con người ma quái!

- Bẩm thái tử, đã điều tra được đôi chút thông tin, Mặc Huyết giáo xuất thân từ một nhóm tộc nhỏ ở vùng Lưỡng Kỳ, đây là một nơi vô cùng bí hiểm, nghe đồn nơi đây là nơi sinh sống của hậu nhân vương triều đời trước, vì bị vong quốc không còn chỗ nào để đi, cho nên bọn họ đành phải tạm ở khu rừng đó, nơi mà xưa nay vẫn được xem là huyền bí nhất, chưa từng có quốc gia nào có thể khai phá được nó. Một phần, là vì tính chất nước độc rừng thiêng và phần khác là vì đó là ranh giới của ma quỷ, tất cả những ai bước vào nơi đó đều không thể trở ra.

- Ý ngươi là bọn Mặc huyết giáo là dư đảng của tiền triều muốn phục quốc, hoặc giả là bọn người của ma quỷ. Nhưng nếu là người của tiền triều, thì đó là quốc gia nào? Bọn