XtGem Forum catalog
Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326682

Bình chọn: 10.00/10/668 lượt.

n. Y cũng từng như thế khi đứng trước của phòng Như Ngọc mà, cứ đứng lấp ló mãi không dám bước vào chỉ khi nghe có tiếng người đến gần sợ bị người khác nghi ngờ mới liều mạng xông vào đại, cuối cùng thì cũng chỉ nói được có hai câu không trọn vẹn rồi bỏ trốn! Haiz! Đúng là nhắc lại quá khứ lại thấy buồn cười vì tính nhút nhát của y lúc đó quá!

- Lấy hết can đảm ra mà đối diện với y đi! Nếu chuyện hôm nay mà không thể giúp cho công chúa ngươi thành công thì hai người các ngươi xem như là vô duyên thật rồi, không ai có thể giúp được nữa đâu! Vì vậy, sau này cũng đừng có mà đeo bám ta này nỉ nữa đấy!

Bảo An ngẩng mặt lên, đôi mắt lo lắng đã sớm muốn nản, nàng vội chụp tay áo Thiên Hàn năn nỉ:

- Giúp Bảo An nha! Đừng bỏ Bảo An một mình, Bảo An sợ lắm!

- Yên tâm, ta sẽ ở phía sau bụi cây kia chỉ điểm cho cứ tỏ ra bình thường là được, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra tuyệt không được lùi bước nghe không!_ Thiên Hàn lựa lời an ủi_ Người đến rồi! Mau chỉnh chu lại bộ dáng đi, ta núp đây!

Nhìn Lãnh Thùy Phong đang từ xa bước đến, Bảo An thầm nuốt một ngụm nước bọt đè nén sự run sợ đang hoành hành trong lòng nàng. Tự rót cho mình một chén trà nóng, rồi nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, chỉnh lại cách ngồi sao cho giống như một thục nữ và…nàng chờ!




CHAP 57: NHÂN DUYÊN

Thùy Phong có lẽ vì bận suy nghĩ nhiều chuyện nên không chú ý xung quanh, khi y đặt chân đến nấc thềm thứ nhất của đình viện thì mới thôi suy nghĩ . Y ngẩng đầu nhìn lên, hiện lên trong mắt y trước nhất là 1 bóng hình diễm lệ, nàng đang mải mê thưởng cảnh đẹp đến mức không phát hiện ra rằng đang có kẻ vô ý xâm nhập vào không gian yên bình của mình. Thùy Phong nhất thời rung động cả tâm tư, y như kẻ bị người khác điểm huyệt cứ mãi ngây người nhìn nàng. Y không thể ngờ người mà y luôn cố gắng gặp vẫn không thể gặp được, nhưng chỉ một sự tình cờ lại có thể hội ngộ.

Là kẻ đứng ngoài cuộc Thiên Hàn hoàn toàn nhìn thấu rõ cả tâm tư của hai ngươi kia, một kẻ thì lo lắng quá hóa ngốc chỉ biết làm pho tượng cười không nhúc nhích, một kẻ thì sợ mình mơ ảo nên cũng không dám động sợ người ngọc hóa hư không. Chuyện cứ như thế này e là có kéo dài đén ngày mai cũng không được việc, một ông mai giấu mặt như y xem ra có đất dụng võ rồi!

Lượm lấy một cục đá nhỏ gần đó Thiên Hàn ngắm thẳng vào người Bảo An mà ném, buộc nàng ta tỉnh mộng để diễn tiếp.

Cái đau nhói lên bất ngờ làm Bảo An nàng giật mình mọi sợ hãi bỗng chốc bị viên đá nhỏ đánh tan, ban đầu nàngcó hơi cuống những ngay sau đó đã kịp điều hòa nhịp tim. Dù muốn hay không nàng đã phóng lao thì phải theo lao, người đã đến màn kịch đã bắt đầu nàng buộc lòng phải diễn thôi:

- Ơ kìa! Người có phải là Thùy Phong vương tử?_ Bảo An giả vờ tỏ thái độ bất ngờ, nhưng thực chất trong lòng nàng đang dậy sóng, đôi chân cứ mãi không yên muốn được bỏ chạy ngay tức khắc, may là nàng vẫn giữ chúng lại được.

- Thật thất lễ! Thần là Lãnh Thùy Phong thế tử của Lòng Bình vương, xin cuối đầu hành lễ với Bảo An công chúa!

- Ấy ấy! Vương tử xin đừng đa lễ như vậy! Nơi đây không phải hoàng cung hãy bỏ qua các lễ tiết rườm rà đó đi! Thật là tình cờ khi một nơi vắng vẻ như thế này lại có thể gặp được vương tử! Mời người ngồi xuống đây!_ Bảo An dịu dàng nói.

Thùy Phong tạ lễ xong thì đứng dậy, y không có ý định ngồi chung một bàn với Bảo An vì sợ bị người khác trông thấy. Mặt khác, y lại đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng dáng của Tam vương gia Thiên Hàn nhưng không thấy khiến lòng y sinh nghi:

- Thưa công chúa, Thùy Phong chỉ đi tản bộ ở bìa rừng nhưng vì bận lo suy nghĩ nhiều chuyện nên mới lạc vào tận đây phá vỡ không khí thưởng cảnh của công chúa. Mong công chúa thứ tội!

- Vương tử có tội gì chứ! Cảnh đẹp là của chung ai muốn ngắm thì ngắm sao lại là phá hư được. Nếu Vương tử đã vô tình đến đây coi như chúng ta có duyên. Hay người hãy ở lại cùng Bảo An đôi lời tâm sự!

- Thùy Phong không dám! Thùy Phong còn bận chuyện tư xin được phép cáo lui trước!

- ĐỨNG LẠI!

Bảo An đột ngột đổi thái độ nói tựa như ra lệnh. Lúc Thùy Phong xoay người lại đã không còn nhìn thấy một thục nữ dịu dàng mà là một người tạo cho y cái cảm giác sợ hãi.

- Chẳng lẽ nói chuyện với Bảo An đáng sợ như vậy hay sao mà chưa gì vương tử đã đòi bỏ đi? Hay trong mắt người Bảo An vốn không xứng đáng để cùng trò chuyện.

Nghe vậy, Thùy Phong bối rối giải thích

- Không có, Thùy Phong không có ý đó! Công chúa là cành vàng lá ngọc Thùy Phong mới là người không xứng cùng người nói chuyện. Xin công chúa đừng làm khó Thùy Phong, xin cho Thùy Phong được phép cáo lui.

Thùy Phong quả nhiên nói là làm, y quay đi bước vội vã hệt như muốn chạy trốn. Bảo An dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì chỉ biết giậm chân tại chỗ tức tối. Bỗng có một cái bóng đen lướt nhanh qua nàng nhắc:

“Đuổi theo hắn mau!”

“Nhưng…”

“Nên nhớ, nếu lần này hắn đi sẽ là đi mãi mãi không qua đầu lại với ngươi nữa đâu! Đuổi theo mau!”

Bảo An bậm môi do dự, nhưng tình thế quá bức bách không cho nàng suy nghĩ quá lâu vì vậy nàng đã làm theo chính trái tim mình bảo vội vã đuổi theo Thù