Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Oan Gia Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327131

Bình chọn: 9.00/10/713 lượt.

ông thể lãnh cảm nhìn người khác bị rơi vào bẫy mà không cứu. Mặt khác, Vân Lan còn là tỷ muội tốt của Như Ngọc, nếu để xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nữa cuộc đời sau này của y chắc chắn không sống nổi.

- Lạc Minh hoàng tử có tin cho ta không?

- Sao vương gia lại hỏi như vậy?

- Nếu tin Thiên Hàn thì hãy để Thiên Hàn giúp người! Vân Lan là tỷ muội tốt của thê tử Thiên Hàn, Thiên Hàn tuyệt đối sẽ không để nàng ấy bị bất kỳ thương tổn nào!

- … _Vẫn là sự im lặng!

Sau một lúc suy nghĩ thông suốt, cuối cùng Lạc Minh cũng đã giao Vân Lan lại cho Thiên Hàn, trước khi y quay đi còn dặn dò Thiên Hàn thật kỹ “Hãy chăm sóc nàng ấy thật tốt giúp ta, sẽ có một ngày ta đến thăm vương phủ của người để cảm tạ!”




CHAP 48: VĨNH QUY

Haiz! Chuyện này chưa kết thúc thì chuyện khác lại kéo đến hỏi thăm y đúng là phiền thật. Vân Lan à! Thật ra nàng còn bao nhiêu bí mật lớn nữa mà chưa bộc lộ ra?

- Trong lòng nàng ấy đã có người không thể tiếp nhận ngươi được nữa! Ngươi là người tốt nhật định sau này ta sẽ giúp ngươi tìm một nữ tữ thật tốt để phối duyên. Cho nên, buông tay đi!_ nói rồi Thiên Hàn mang theo Vân Lan vận kinh công về vương phủ.

Vĩnh Quy đứng phía sau Thiên Hàn nên hoàn toàn nghe rõ câu nói của người. Tuy nhiên chuyện tình cảm nếu nói buông là buông được thì đâu còn là tình yêu!

Vĩnh Tắc nhìn sư huynh mình buồn bã nhưng không biết làm sao hơn, chỉ có thể vỗ vai an ủi:

- Sư huynh, vương gia nói đúng đấy! Nàng ấy không yêu huynh, huynh việc gì phải cưỡng cầu tự làm mình khổ?

- A….a…a…a….

Vĩnh Quy đột nhiên hét lớn, một nhát kiếm chém mạnh vào gốc cây bên đường khiến gốc cây bị chém sâu vào quá nữa hơi nghiêng về một phía. Không gian lại trở về im ắng như ban đầu, và có một người gục ngã bên gốc cây ấy không khóc cũng không cười…



- Tỷ ấy khi nào mới tỉnh lại?_ Như Ngọc lo lắng hỏi Thiên Hàn

- Nhanh sẽ tỉnh lại thôi! Nàng ấy chỉ bị điểm huyệt ngủ nên mới thế, không sao đâu đừng lo quá!

Thiên Hàn lại nhìn ra cánh cửa sổ tối đen lòng bồn chồn. Y không lo về bí mật của Vân Van mà cái y đang cực kỳ lo là chuyện của cái tên ngốc Vĩnh Quy kia, sợ rằng: vì nghĩ không thông mà hắn sẽ làm chuyện điên rồ! Chợt một cái bóng lướt qua cửa sổ, Thiên Hàn vội vã tìm cớ đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vĩnh Tắc đã vội hỏi:

- Sư huynh của ngươi đâu?

- Vương gia, Vĩnh Tắc không khuyên được sư huynh, người hãy giúp Vĩnh Tắc khuyên sư huynh đi!

- Đi!

- Dạ!

Nhìn Vĩnh Quy từ đằng xa Thiên Hàn ngập ngừng bước không biết nên khuyên hắn thế nào. Y chưa bao giờ thất tình cũng chưa học qua khóa học tâm lý nào thì làm sao khuyên đây, lỡ như lúc nói y vô ý nói bậy một câu là hậu quả khôn lường không chữa nổi!

Lại gần, Thiên Hàn lựa chọn một vị trí gần sát Vĩnh Quy nhất ngồi xuống:

- Quy! Ngươi nên biết: những gì không phải là của mình thì vĩnh viễn không thuộc về mình!

- Vương gia! Vĩnh Quy vốn ăn học không nhiều nên không biết nhiều về đạo lý cho nên chỉ tin vào những điều thuộc hạ cho là đúng thì là đúng.

- Vậy theo ngươi cái gì là đúng?

- Những gì thuộc về mình sẽ là của mình, những thứ không thuộc về mình thì dù có cướp cũng phải giành cho bằng được!

Cốp!

Sau tiếng đó, Vĩnh Quy ôm lấy đầu oán than nhìn Thiên Hàn nào ngờ bị Thiên Hàn quát thêm một trận:

- Ngươi là một con heo ngu ngốc! Người ta không yêu mình thì có giành giật cách mấy cũng không được đâu! Nếu tình yêu mà có thể cướp được thì đó không phải là tình yêu mà là một món hàng! Một món hàng ngươi hiểu không hả?

Vĩnh Quy nghe xong thì xụ mặt xuống đất. Nhìn biểu hiện của Vĩnh Quy lúc này y biết lời mình vừa nói là hơi quá đáng nhưng tất cả cũng là vì y muốn tốt cho Vĩnh Quy mà thôi. Ngừơi ta chẳng nói dục tốc bất đạt đó sao? Cho nên cái gì cũng nên từ từ, mềm mỏng để người khác tiếp nhận dần dần.

- Quy! Ngươi có biết tình yêu là gì không?

Lắc đầu!

- Yêu chính là một thứ không chạm vào được. Tình yêu là một thứ rất cao thượng, vì nó mà người ta trở nên rộng lượng bao dung hơn biết chấp nhận buông tay để làm người mình yêu hạnh phúc. Nó tuyệt đối không phải là thứ có thể chiếm hữu, cũng không thể cưỡng ép! Nếu không, đó chỉ là một thứ hám muốn ích kỷ về một món đồ vật mà thôi!

Vĩnh Quy đột nhiên ngẩng đầu cao lên nhìn đối diện với Thiên Hàn, hỏi ngược lại:

- Vậy vương gia thì sao? Người cũng đang khư khư bắt giữ vương phi ở bên cạnh mình đấy thôi!

Cốp! Lại thêm một cái vào đầu Vĩnh Quy:

- Đó không phải bắt giữ mà là bảo vệ tình yêu của mình vì nàng ấy cũng yêu ta và ta không thể để mất nàng ấy. Còn ngươi và Vân Lan thì khác, nàng ấy không yêu ngươi, người nàng ấy yêu là người khác!

- Thuộc hạ không hiểu và cũng không muốn hiểu!_ Vĩnh Quy lắc lắc đầu, hai tay giơ lên bịt kín lấy đôi tai không muốn nghe. Hành động của y như đang chối bỏ một điều gì đó rất khó chấp nhận.

Thiên Hàn chậc lưỡi đành bó tay chịu thua, cái tên này đầu óc chỉ toàn tàu hũu khó có thể cải tạo nổi, thôi thì thuận theo ý trời đi!

- Thôi được tùy ngươi vậy! Muốn khổ thì chiều, sau này đừng có mà tìm ta than vãn!

Nói xong Thiên Hàn phủi mông đứng dậy bước đi, được một quãng vài mét


XtGem Forum catalog