
nhàng thở dài một tiếng rồi áp sát tới, thậm chí có chút không thỏa mãn chuyển
động đầu, cho đến khi dựa vào làn da dễ chịu mới thỏa mãn ngừng động tác vô
thức, vui vẻ cong cong môi dưới.
Vừa mới mơ màng tiến vào mộng đẹp lại bị người ta đánh
thức, cô xúc động kháng cự lại bị ép uống thuốc hạ sốt, nước đầy trong miệng.
Bên dưới không còn ấm áp, cô lầm bầm tỏ vẻ bất mãn,
đưa tay nắm lấy.
Cho đến khi bắt được thứ ấm áp kia về bên cạnh, cô
dùng tay chân quấn chặt, một lần nữa tìm được cái thoải mái kia trở về mới vui
vẻ vuốt ve.
“Nha đầu, thoải mái không?” Gối ôm thật to truyền tới
giọng nói quen thuộc.
Cô hừ một tiếng, ôm lấy gối ôm phía dưới vô thức xoay
người, cái mông nhỏ vểnh lên cao cao, dính chặt lấy.
“Cô như vậy tôi sẽ rất khó chịu.” Hắn nói bên lỗ tai
cô, ngón tay dịu dàng vuốt mặt cô, “Nhiều năm như thế, hiếm khi nào thấy cô bị
bệnh lại còn không ngoan ngoãn như vậy.”
Trong lúc ngủ mơ, người nào đó căn bản cái gì cũng
không biết, cô chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào trong mơ, trong mơ cô vuốt ve
một túi nước ấm khổng lồ, từ dưới lên, ấm áp cũng bao lấy cô.
Nếu sau này ngày nào cũng có thể vuốt ve như thế này
thì thật là tốt.
Trong
mơ cô nghĩ như thế.
Lúc này, Cổ cô nương đang nhìn chằm chằm vào con vịt
nướng trên bàn thèm nhỏ dãi, bụng kêu òng ọc, nước miếng tứa ra trong miệng, cô
hung hăng nuốt xuống.
Mang theo nụ cười thỏa mãn, cô vươn tay, hung hăng vồ
lấy con vịt nướng.
“Xoẹt…” Ngón tay cô rơi vào khoảng không, con vịt
nướng màu vàng ươm đứng bên cạnh cái đĩa, vỗ vỗ cái cánh mập ú, nhìn cô cười
khanh khách.
Tiếng cười kia sao lại giống tiếng Chân Lãng như vậy.
“Nha đầu, có đói không a…” Vịt nướng biết nói chuyện
nha, “Có muốn ăn gì không?”
Đói? Cô đương nhiên là đói, thứ cô muốn ăn, chính là
nó!
Vịt nướng khanh khách cười, cô còn cảm nhận được cơn
rung nhè nhẹ.
Vì sao, nó cười thì cứ cười, nhưng sao phải cười giống
cái tên kia như thế? Đáng ghét!!!
Vịt nướng vẫy cánh, mang theo tiếng cười, vỗ cánh bay
đi, rời khỏi tầm nhìn của cô.
Không được đi!
Nó là của cô, cô còn chưa no bụng nha!
“Đừng chạy!” Cô cố gắng chụp lấy, dùng sức nắm lấy cái
chân con vịt nướng, sống chết ôm vào lòng.
Vịt nướng phát ra một tiếng rên rỉ khó kìm nén, lùi về
sau tránh né, cô cười rất vui vẻ, liều mạng nắm chặt, hướng về phía cái cắn một
miếng thật mạnh.
“Hừ…” Vịt nướng lại bực bội rên lên một tiếng, vỗ vào
cánh tay đang nắm chân nó, lùi lùi lại.
“Của tôi!” Cô nắm thật chặt, dùng sức lực như đang
liều chết tỉ thí.
“Của cô, của cô, hai mươi năm trước đã là của cô, hai
mươi năm sau vẫn là của cô, nhưng nếu cô còn không buông tay, sau này có muốn
cũng không còn.” Vịt nướng dường như bất lực thở dài, không vùng vẫy nữa.
(Há há há…. Trò này nguy hiểm, có ai
đoán được là bạn Thược nắm cái gì chưa?)
Hai mươi năm? Hai mươi năm cái gì?
Thần trí dần dần trở về, vịt nướng như đang mờ đi
trước mắt, Cổ Thược cảm thấy dưới má là một luồng nhiệt rất thoải mái, còn phập
phồng từng trận.
Cái này là cái gì?
Cô chuyển động, lúc này mới phát hiện hai chân mình
hình như đang quấn lấy cái gì đó, cũng ấm áp, giống như là…
Giống như sắt được nhung bao bọc, trong cảm giác mềm
mại cũng có cứng rắn như cơ bắp, cô chuyển động chân xác định cảm giác cả mình,
chà chà, lại thoải mái leo lên, quấn thật chặt.
Trán được lòng bàn tay ấm áp phủ lên, “Quả nhiên là
sốt đến hỏng đầu rồi, nha đầu, dậy uống thuốc.”
Giọng nói này sao lại có chút quen thuộc? Người nào đó
mơ mơ màng màng nghĩ, thật giống như giọng nói Chân Lãng.
Chân Lãng?
Sao chổi?
Mạnh mẽ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ làm cô lại phải
nhắm mắt lại thật nhanh, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã thấy rõ, trên đỉnh đầu
mình, gương mặt hàm chứa nụ cười, không phải ai khác chính là Chân Lãng!
Tất cả buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, cô mở mắt ra
lần nữa, người đột nhiên lùi về sau, “Anh, sao anh lại ở trên giường tôi?”
Vẻ mặt Chân Lãng bỗng nhiên nhíu lại một chút, ánh mắt
hướng xuống dưới, ho nhẹ, “Hiện tai là cô vào phòng tôi, lên giường của tôi,
ngủ cùng tôi…”
Cô vào phòng hắn? Lên giường của hắn? Ngủ cùng hắn?
Nửa tỉnh nửa mê nhìn bốn phía một chút, giống như,
giống như thật sự không phải giường của mình.
Ký ức từng giọt từng giọt trở về, cuối cùng cô cũng
nhớ lại sự hỗn loạn ngày hôm qua, hình như mình gõ cửa phòng Chân Lãng, lên
giường Chân Lãng, sau đó…
Cô không nhó rõ.
Lùi lùi lại, lúc này mới phát hiện thứ hai chân mình
đang quấn chặt, hình như là chân Chân Lãng.
Người dưới chăn cẩn thận xê dịch, cười cười nhấc cái
chân đang quấn lấy Chân Lãng ra, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, yên lặng
lùi vào trong chăn.
“Nha đầu. Tay cô.” Chân Lãng không nặng không nhẹ nhắc
nhở.
Tay cô?
Người nào đó khó hiểu giơ tay trái lên nhìn một chút,
làm gì có gì nha?
Đang muốn giơ tay phải, cô đột nhiên phát hiện tay
phải mình dường như đang nắm cái gì đó…
Cái này là cái gì? Gần như trên người Chân Lãng không
có chỗ nào cô không quen thuôc, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy nha.
(Yên tâm, những ngày