
thở ra một hơi, “Chẳng lẽ
cậu đang nói cho tớ, người khiến cậu cả buổi sáng ngay cả hồn cũng không cần
chính là Chân Lãng sao?”
Trúng ngay tử huyệt, Cổ Thược ngán ngẩm lại dựa vào
ghế.
Hai tay Phương Thanh Quỳ nắm chặt vai Cổ Thược, giọng
nói đột nhiên cao hơn một quãng tám, “Cậu, cậu, cậu cuối cũng cũng đối với anh
ta…”
“Tớ cuối cùng cũng không cần mềm tay với anh ta nữa.”
Cổ Thược nhảy lên, hai tay chống hông phát ra tiếng cười cổ quái, “Cậu biết
không, thứ tớ nợ hắn cuối cũng trả xong xuôi, từ nay trở đi, chỉ cần hắn còn
chọc vào tớ nữa, tớ sẽ ra tay hành hung, không cần nhẫn nhịn nữa.” ((¯¯3¯¯)
Chị tưởng trước giờ chị nhẫn nhịn hay sao?)
Môi hồng thanh tú mở ra, ánh sáng vừa lóe lên trong
mắt Phương Thanh Quỳ nhất thời tắt ngúm, yên lặng quay đầu, bên tai là tiếng
cười càn rỡ của Cổ Thược.
Có lẽ không không nên ôm hy vọng quá lớn với cái kẻ
này, nếu không nhất định sẽ có ngày tức chết. Để cô thay ông chồng đáng thương
nào đó mặc niệm đi.
Cổ Thược hưng phấn khua tay múa chân, nhảy múa tung
tăng, Phương Thanh Quỳ chống cằm trên mặt tràn đầy vẻ nói không lên lời, nghe
cô huyên thuyên mà ngón tay nhàm chán gõ gõ mặt bàn phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Cậu nói cái gì?” Phương Thanh Quỳ bỗng nhiên lên
tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng người cứng nhắc của người nào đó, “Cậu
nói mục đích xem mặt của cậu là vì làm lớn ngực của cậu?” ((-__-)bạn
nhỏ Cổ Thược thực ngây thơ)
“Đúng vậy a.” Đầu tiên Cổ Thược dùng sức gật đầu, sau
đó lại thở dài cúi đầu, “Bây giờ không đi xem mặt nữa, vậy ngực tớ phải làm thế
nào?”
“Đây lại là mục đích của cậu?” Phương Thanh Quỳ không
thể tin vào lỗ tai mình, “Làm ngực lớn hơn sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt
Chân Lãng?” (≡(¯﹏¯¯)≡ hắc hắc,
bạn CT này cũng thiệt là bệnh nha)
“Đúng vậy a!”
“Cậu khẳng định con gái hai mươi lăm tuổi ngực còn có
thể lớn hơn?” Cô cười nhạo một tiếng, “Đến tuổi này của cậu, trừ khi làm phẫu
thuật nâng ngực, nếu không căn bản không thể lớn hơn được.”
“Vậy sao?” Cổ Thược thật sự rất thành thật ngồi nghe,
cúi đầu im lặng tự hỏi.
“Đương nhiên!” Phương Thanh Quỳ cố gắng thuyết phục
bạn tốt bỏ cuộc, “Cậu dù thế nào cũng là con gái hiện đại đã học đại học, kiến
thức sinh lý không thể nào không rõ, chẳng lẽ không nghĩ ra?”
Cô duỗi ngón tay vạch một đường trên không, “Cho dù có
thể lớn hơn chút ít cũng không thể đến mức như thành như lũy trong tưởng tượng
của cậu, cho nên…”
“Cho nên tớ sẽ bị Chân Lãng cười nhạo cả đời phải
không?” Cổ Thược ngẩng đầu lên, có chút uất ức sau khi bị công kích.
Phương Thanh Quỳ than thở một tiếng, “Cậu đã khẳng
định anh ta sẽ cười nhạo cậu?”
Gật đầu, dùng sức gật đầu, vô cùng dùng sức gật đầu.
Tiếng hàm răng ken két vang lên, gương mặt Cổ Thược
vặn vẹo, “Hắn chẳng những cười ngực tớ phẳng, hôm qua còn cười tớ là xử nữ
không ai muốn!!!”
Đúng vậy, cô suy nghĩ hết một ngày một đêm, cuối cùng
kết luận vì sao nụ cười Chân Lãng cổ quái như vậy, hắn căn bản đang cười nhạo
cô không ai thèm lấy.
“Thanh Thanh, tớ quyết định rồi.” Ánh mắt Cổ Thược
nhìn ra cửa sổ. Từ tầng hai nhìn xuống, tấm hình lớn kia dưới ánh nắng có chút
trong suốt, bờ vai trắng như tuyết kia, bộ ngực đung đưa trong gió như đang
phập phồng, “Tớ muốn đi nâng ngực!!!”
“Huỵch!” Phương Thanh Quỳ đang ngồi trên bàn loạng
choạng một cái ngã xuống, đầu gối đập thật mạnh vào cái ghế Cổ Thược đang ngồi,
vẻ mặt kinh ngạc nhìn bạn tốt, “Cậu điên khùng cái gì vậy?”
“Thanh Thanh, mỗi người đều có những chuyện đặc biệt
cố chấp.” Cổ Thược kiên quyết lên tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng thù hận,
“Người kia vẫn luôn cười tớ phẳng, tớ sẽ nhất định phải chứng tỏ cho hắn tớ
tuyệt đối sẽ không phẳng vĩnh viễn.” (
¯¯□¯¯|| cái lý do cẩu huyết gì đây?)
Phương Thanh Quỳ há hốc mồm, lúc nhìn đến ánh mắt Cổ
Thược lại lặng lẽ nuốt xuống.
Mặc dù bốn câu trả lời lúc trước đều không đúng nhưng
cô còn có câu thứ năm, chính là —– cậu có phải vì một câu nói vô tình của anh
ta mà rất để ý, để ý đến mức cực đoan hay không?
Cô nghĩ cô đã không cần phải hỏi nữa.
Đương nhiên đối với Phương Thanh Quỳ mà nói, điên rồ
không chỉ có một mình Cổ Thược, ngay cả Chân Lãng công tư rõ ràng, hành động
tỉnh táo trong trí nhớ của cô, lại cũng chọn ngay lúc này xuất hiện trong studio.
Dụi dụi mắt, xác nhận không có nhận nhầm thân hình
tuấn tú kia, Phương Thanh Quỳ lại dụi dụi mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường,
mới hơn mười giờ, đúng vậy, đang là thời gian đi làm.
Vẻ mặt Phương Thanh Quỳ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó
rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bà tám rất thích hợp, tràn đầy tươi cười:
“Anh đến sớm vậy sao, chẳng lẽ bệnh viện không có việc gì?”
Ánh mắt Chân Lãng đảo quanh, dừng lại trên mặt nữ nhân
suất khí trong góc phòng, mà Cổ Thược đã một bước nhảy tới, ngẩng lên đối đầu với
anh, “Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, tôi sẽ không cho anh
cơ hội cười nhạo tôi đâu.”
Không đợi Chân Lãng lên tiếng, cô rất có khí chất vò
vò tóc che đi khối tím bầm trên trán, hiên ngang đi r