Old school Swatch Watches
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324005

Bình chọn: 9.5.00/10/400 lượt.

ngủ như heo, có người ra ngoài cũng không biết.”

Cửa phòng đóng chặt, cô làm sao biết được?

Vấn đề là, bây giờ Chân Lãng không ở đây, ai đưa cô đi

làm? Lẽ nào thật sự phải hứng sự oanh tạc của lão mẹ để mượn mười tệ?

“Cái kia… Mẹ…” Cổ Thược lắp bắp mở miệng, chợt nhìn

thấy một cái túi nhỏ bên trên tủ giày.

A, ví tiền chìa khóa của cô, còn có di động của cô. (Ôi

~~~ Anh Lãng của em. Đỡ đi)


Cổ Thược nhảy qua, mở ra, tỉ mỉ nhìn.

Không sai, chính là túi của cô.

Nhưng mà, mình rõ ràng nhớ đã vứt trên bàn ở studio,

sao lại ở nhà?

“Làm gì vậy?” Cổ mụ mụ khó hiểu hỏi lại.

Vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, không có việc gì.”

Chạy ra cửa, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng, để lại Cổ mụ mụ đứng ở

cửa, giọng nói vẫn với theo, “Nha đầu, chị họ con thúc giục mẹ về, ngày mai mẹ

đi a.”

Đáp lại bà, là tiếng trả lời rầu rĩ truyền ra từ trong

thang máy.

“Tớ đưa cho Chân Lãng đấy.” Phương Thanh Quỳ đào một

thìa kem cho vào miệng, cắn cái thìa trả lời, “Dù sao anh ta ở ngay đối diện,

bảo anh ta đưa cậu cũng tiện.”

“Vì sao không tự đưa cho tớ?” Cổ Thược bóp ngón tay,

khớp xương kêu răng rắc, “Cậu biết rõ tớ không muốn thiếu nợ ơn người khác mà.”

“Vậy cậu muốn nợ ơn anh ta hay muốn tự mình về nhà?”

Phương Thanh Quỳ liếc mắt nhìn cô, cúi đầu tiếp tục đào bới hộp kem của mình.

Cổ Thược nịnh nọt chống má, “Thanh Thanh, cậu có thể

đưa tới cho tớ, sau đó thuận tiện đưa tớ về nhà a.”

“Đưa cậu về nhà?” Phương Thanh Quỳ trừng con mắt, “Hôm

qua bọn tớ tăng ca, luống cuống tay chân, cậu còn ăn sạch cơm của bọn tớ, hại

bọn tớ đói bụng cả đêm.”

“A…” Cổ Thược ngượng ngùng cúi đầu, “Hôm qua bận rộn

đến muộn như vậy? Vậy cậu có thể chờ tớ về lấy, sao lại bảo hắn đưa?”

“Không nghĩ đến.” Phương Thanh Quỳ trả lời ngắn gọn rõ

ràng, làm Cổ Thược không biết nói gì.

Vứt cái hộp đã ăn sạch, Phương Thanh Quỳ vẫn có chút

chưa thỏa mãn, “Nói tình hình ngày hôm qua một chút chứ?”

“Có gì tốt mà nói!” Cổ Thược liếc một cái xem thường,

“Cứ đụng phải sao chổi, ma quỷ đấy là lại không có chuyện gì tốt, cậu có thể

giúp tờ trừ tà hắn không?”

“Thật ra…” Giọng nói Phương Thanh Quỳ ngừng lại một

chút, “Cái này cũng không phải không có khả năng.”

Ánh mắt Cổ Thược sáng lên trong nháy mắt, “Thật sự?”

“Thử một lần xem.” Phương Thanh Quỳ cười meo meo, “So

với cậu không gả được cũng tốt hơn.”

“Bằng cách nào!?” Cổ Thược gần như nhào vào trong lòng

Phương Thanh Quỳ, “Thanh Thanh, mau nói cho tớ biết…”

Nhìn hai tay mình bị cô ôm, mắt to vụt sáng tràn đầy

vô tội, Phương Thanh Quỳ hắc hắc mở miệng, “Không phải cậu hiểu rõ anh ta hơn

tớ sao?”

Hiểu rõ, cô hiểu rõ, nhưng Chân Lãng kia, có nhược

điểm sao?

“Cậu nói xem, tớ chụp hôn mê hắn rồi trói lại có được

không? Dù sao ngày mai mẹ tớ đi rồi.” Cổ Thược có chút ý nghĩ kỳ lạ.

“Vậy mỗi lần xem mặt không thành công, cậu đều quay về

chụp hôn mê anh ta?” Phương Thanh Quỳ xì một cái thật mạnh, tỏ vẻ khinh thường

cô.

Hình như cũng đúng, vậy cô nên làm gì bây giờ?

Vỗ vỗ bàn tay Cổ Thược đang ôm chặt mình không tha, Phương

Thanh Quỳ cảm thán một tiếng, “Cậu đối phó với tớ thế nào thì đối phó với anh

ta như thế, hẳn là không tệ.”

Đối phó với cô ấy thế nào thì đối phó với hắn như thế?

Lẽ nào nói…

Cổ Thược nhìn động tác đang cọ cọ Phương Thanh Quỳ của

mình, vẻ mặt bắt đầu run rẩy, “Cậu, cậu không phải đang bảo tớ ôm Chân Lãng cọ

cọ đấy chứ?”

“Có thể thử một lần” Phương Thanh Quỳ mở tay Cổ Thược

đứng lên, “Lấy lòng luôn luôn không tệ.”

Bảo, bảo cô đi lấy lòng Chân Lãng?

Cái này quả thực là tình

thiên phích lịch
!!! (sét

đánh giữa trời quang)


Càng thêm tình thiên phích lịch chính là, cùng một

ngày khi Cổ Thược cung nghênh hoàng thái hậu lão gia dẹp đường hồi phủ cũng

chính là lúc chuẩn bị trở về ổ chó, cô nhận được tin tức của chủ nhà, phòng trọ

cô ở hai năm, ầm ĩ gà bay chó sủa, phải ——dỡ bỏ và dời đi.

Trong một đêm, cô trở thành người vô gia cư bi thảm.

Ở cùng Phương Thanh Quỳ? Hình như người ta vẫn còn ở

cùng cha mẹ và ông bà nội.

Vậy…

Đứng

ở của tiểu khu cao cấp, cô thật không có chí khí nhấc chân bước vào, dù sao

cũng đã ở lâu như thế, lại bám thêm mấy ngày chắc là không sao đi? (Vâng,

không sao, chỉ là mấy ngày này đặt dấu chấm hết cho chị thôi. Chị cứ từ từ mà

tận hưởng)




Khi Chân Lãng mở cửa nhà, nghênh đón chính là khuôn

mặt tươi cười cứng nhắc, hai hàm răng trắng như tuyết dưới ánh đèn lập lòe phát

sáng, vẻ mặt ngây ngốc như tượng.

“Trên mặt cô thoa kem định hình à?” Chân Lãng đánh giá

người trước mặt từ trên xuống dưới, thuận tiện đóng cửa lại.

Túi xách trong tay lập tức bị người ta giật lấy, sức

lực lớn đến mức suýt chút nữa giật cả người anh theo, Cổ Thược cầm theo túi

xách của anh, chân chó hề hề nhìn anh, đồng thời chớp chớp đôi mắt lấp lánh,

nhìn thế nào cũng giống cún con xin ăn.

Chân Lãng cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn cô,

“Cô muốn nói cái gì?”

Theo quán tính nhảy nhanh ra sau một bước, Cổ Thược

hắng giọng một cái, “Ờ… Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Cặp lông mày tuấn lãng nhướng lên, “Mờ