
hứ đã nói vậy rồi làm sao Lăng Ngọc Song có thể không chú ý. Tống Vấn Chi nhìn sắc mặt bà khác thường liền hỏi: “Sáng sớm phu nhân tới tìm sư đệ ta có việc gì sao?”
Lăng Ngọc Song chỉ hận không thể trùm bao lên đánh dập đầu hắn, nhưng lại nghĩ có khi hắn còn không biết giới tính thật của Thanh Hạm là nữ nhân, nên trong lòng cũng thở nhẹ ra, bà cười nói: “Trong trang có chuyện cần ‘hắn’ tự mình tới giải quyết.”
Thanh Hạm bị tiếng mở cửa của họ đánh thức dậy, nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Lăng Ngọc Song và Tống Vấn Chi. Nhìn quanh một hồi nàng mới biết đêm qua ngủ lại phòng Tống Vấn Chi, liền lập tức ngồi dậy, nhưng lại thấy đầu đau kinh khủng. Tống Vấn Chi nhìn dáng vẻ của nàng, cười cười rồi cầm bát canh giải rượu định đút cho nàng, Thanh Hạm vừa định đón lấy, ai ngờ, Lăng Ngọc Song nhìn thấy hành động của hắn, đã vội đón lấy bát canh giải rượu trước, cười nói: “Tống đại hiệp là khách quý của Huyến Thải sơn trang, chuyện đút canh cho người ta đâu thể phiền Tống đại hiệp đích thân làm được. Ký Phong, còn không mau tới đút canh giải rượu cho Đoàn thị vệ!”
Ký Phong đáp vâng, rồi bước tới hầu Thanh Hạm uống canh.
Tống Vấn Chi không khỏi có chút lúng túng: “Phu nhân đa lễ quá, ta và Thanh Hạm là sư huynh đệ đồng môn, trước kia ta cũng luôn đút cho ‘đệ ấy’ mà!”
Vừa nói xong, thì bên tai hắn lại nghe thấy một giọng nói êm tai, trong vắt như nước suối: “Đó là chuyện lúc trước, giờ Thanh Hạm là thị vệ của Huyến Thải sơn trang, mà Tống công tử cũng là khách quý, nếu hai người cứ như vậy, chỉ sợ người đời sẽ nói Huyến Thải sơn trang ta thất lễ thôi.”
Tống Vấn Chi vừa quay lại đã thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế mặc y phục màu trắng đứng sau hắn. Tuy trên mặt ‘nàng’ vẫn lộ ra nét tươi cười, nhưng không biết vì sao, Tống Vấn Chi vẫn cảm thấy ‘nàng’ có vẻ rất xa cách, đây liệu có thật là vị Lăng đại tiểu thư đã được hắn chữa trị ngày hôm qua không?! Sắc mặt của ‘nàng’ hơi tái, nhưng lại làm cho ‘nàng’ có một vẻ yếu đuối như cành liễu trong gió khiến hắn ngẩn người.
Nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của hắn, Lăng Nhược Tâm lại thầm cười lạnh, nét cười trên mặt vẫn không giảm: “Nhược Tâm tới để đa tạ ơn cứu mạng của Tống đại hiệp! Chờ khi thân thể ta khoẻ hẳn sẽ hậu tạ thật đích đáng!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cúi người, rồi lại nói: “Còn không mau đỡ Đoàn thị vệ quay về Miên Dung cư, quấy rầy Tống công tử cả đêm rồi!”
Không biết vì sao, nhìn nét mặt của Lăng Nhược Tâm, Thanh Hạm lại hơi chột dạ, giống như thê tử ở bên ngoài lén lút tư tình với người khác, lại bị phu quân bắt gặp vậy. Nghe hắn nói câu “quấy rầy Tống công tử cả đêm”, mà lòng nàng run lên. Có điều, đầu nàng bây giờ vô cùng choáng váng, cũng không đủ minh mẫn để hiểu rõ mọi chuyện, chỉ để kệ Ký Phong đỡ nàng về Miên Dung cư.
Nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, Tống Vấn Chi cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không biết kỳ quái thế nào. Hắn thản nhiên nói: “Thương tích của Đại tiểu thư còn chưa lành, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đa tạ Tống công tử quan tâm.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Biểu cảm của Lăng Nhược Tâm mặc dù lễ độ nhưng lại ẩn chứa vài phần tức giận. Tống Vấn Chi thật sự không biết cơn giận của ‘nàng’ là từ đâu đến. Nhưng nhìn qua thì bọn họ đều có vẻ lo lắng vì quan tâm đến Thanh Hạm, nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đành mặc kệ bọn họ đưa Thanh Hạm về.
Canh giải rượu của Tống Vấn Chi rất hiệu quả, sau khi Thanh Hạm uống xong, chưa đến nửa canh giờ đã bớt đau đầu, mà thương thế của Lăng Nhược Tâm có vẻ cũng tốt lên nhiều, hắn tái mặt, dựa vào cạnh giường Thanh Hạm.
Thanh Hạm vốn luôn giả vờ ngủ, nhưng trời sinh nàng tính hiếu động, lúc này đã tỉnh rượu đến hơn phân nửa, bắt nàng nằm yên trên giường là chuyện khó chịu nhất trên đời. Nàng liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Lăng Nhược Tâm, rồi lại nhìn ngược lên khuôn mặt hắn, nàng mới thấy mặt hắn không mềm mại như ngày xưa, lại thêm vài phần cương nghị của nam tử. Thanh Hạm chợt phát hiện, thì ra nhìn từ góc độ này, hắn cũng rất có khí chất nam nhi, khiến nàng không nhịn được lại lén phì cười.
Lăng Nhược Tâm liếc nhìn nàng hỏi: “Không tiếp tục giả vờ ngủ nữa à?!”
Thanh Hạm sửng sốt, ngồi bật dậy nói: “Ta đâu có giả vờ ngủ!” Dứt lời, nàng lại định nhảy từ trên giường xuống.
Lăng Nhược Tâm đưa tay cản nàng lại, khiến nàng đã không nhảy xuống được, lại còn chúi thẳng đầu vào ngực hắn. Vết thương trúng tên của hắn chưa lành, giờ vừa dùng sức đã khiến miệng vết thương như bị xé ra, đau đớn khiến mặt hắn nhăn lại. Thanh Hạm bị hắn ngăn lại, trong lòng vốn có chút không vui, nhưng chỉ trong giây lát nhìn thấy mặt hắn nhăn lại vì đau đớn, thì nàng lại không nhịn được cười: “Đáng đời!”
Nhìn nàng cười xán lạn, rồi ngửi trên người nàng vẫn phảng phất mùi rượu, hắn lại nhớ tới chuyện đêm qua nàng ở lại trong phòng Tống Vấn Chi, cơn giận lại xông lên, hắn đột ngột cúi xuống, hôn lên môi nàng.
Thanh Hạm ngẩn người, không đoán được là hắn sẽ có hành động như thế, nàng trừng mắt giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng nàng càng giãy, hắn lại càng ôm chặt. Nhớ tới chuyện vết