The Soda Pop
Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324954

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

hoàn toàn

ngây người.

Hắc Viêm Triệt gắt gao ôm lấy cô thở hổn hển rống to

"Em cái người ngu ngốc này!"

Viên Cổn Cổn ngu ngơ nhìn anh, ánh mắt mơ hồ không biết suy nghĩ cái gì.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô bị dọa đến ngốc không đành lòng trách móc nặng

nề, dùng sức ôm cô vào trong ngực run run thì thào : "Đồ ngốc, làm anh

sợ muốn chết."

Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn bị anh ôm vẻ mặt vẫn dại ra dường như bị sợ không nhẹ.

"Đừng sợ không có việc gì, chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt an ủi sờ sờ

đầu cô, một tay dắt tay cô một tay ôm lấy Na Tịch Hách đi tới bãi đậu

xe.

Viên Cổn Cổn không nói gì im lặng đi theo bước chân của anh.

Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

Hắc Viêm Triệt đặt Na Tịch Hách cũng bị sợ xuống, vỗ vỗ mặt Viên Cổn Cổn nhẹ giọng nói

"Sao vậy, bị dọa đến ngốc?"

Viên Cổn Cổn nhìn anh, đôt nhiên hốc mắt đỏ lên.

"Khóc cái gì anh cũng không có mắng em." Hắc Viêm Triệt nhéo nhéo mũi cô, hơi buồn cười.

"Triệt." Đột nhiên Viên Cổn ôm lấy eo của anh vùi mặt tiến trong lòng anh.

"Ngoan không có chuyện gì, có anh ở đây không có thứ gì có thể làm tổn thương em." Hắc Viêm Triệt ôm lại vỗ vỗ sống lưng cô.

Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi không nói gì.

Na Tịch Hách bò đến giữa bọn họ cứng rắn chen lách đi vào, vươn tay nhỏ

bé lau nước mắt ở trên mặt Viên Cổn Cổn, nhăn lông mày xinh đẹp ngọt

ngào ngây thơ nói "Thật xấu."

Viên Cổn Cổn nín khóc mỉm cười vui mừng ôm cậu vào trong ngực.

"Ngủ trưa đi đến giờ rồi." Hắc Viêm Triệt vươn tay ôm cả cô và Na Tịch Hách.

"Dạ." Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại.

Na Tịch Hách nhìn Viên Côn Cổn ôm mình lại nhìn Hắc Viêm Triệt ôm Viên

Cổn Cổn, nhắm hai mắt lại lần đầu tiên cậu cảm thấy chen chúc một chỗ

như vậy cũng không tệ.

Hắc Viêm Triệt dịu dàng vỗ nhẹ lưng Viên Cổn Cổn, động tác dỗ cô ngủ này đã là thói quen dần dần chính anh cũng đã ngủ. Không biết qua bao lâu Viên Cổn Cổn mở to mắt lẳng lặng nhìn Hắc Viêm

Triệt đã ngủ, vươn tay dịu dàng khẽ vuốt khuôn mặt hoàn mỹ, nguyện vọng

của cô đã thành

hiện thực đoạn trí nhớ bị mất kia đã quay lại.

Không ổn, rất không ổn, Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìnViên Cổn Cổn lại rơi vào trạng thái ngẩn người, từ ngày đó về sau cô liền thường xuyên ngẩn

người vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự.

“Một tiếng em chỉ ăn được như vậy là muốn anh tức giận.” Hắc Viêm Triệt

gấp khúc ngón tay gõ gõ trước chén cơm, thu hút sự chú ý của cô.

Viên Cổn Cổn ngẩn người vội vàng cầm lấy chén xới miếng cơm to.

“Dùng bữa.”

Giọng nói trầm thấp từ miệng Hắc Viêm Triệt phun ra, biểu hiện tâm trạng anh không được tốt lắm.

Viên Cổn Cổn nhận được mệnh lệnh lập tức gắp thức ăn đưa trong miệng, nét mặt giống như con trâu cần quất roi mới bước đi.

Hắc Viêm Triệt không nhịn được lấy chén cơm và đũa của cô qua, bế cô lên trên người mình sau đó bắt đầu chia thức ăn cẩn thận dùng muỗng múc một muỗng cơm rồi lại gắp thức ăn để ở mặt trên đưa đến bên miệng cô.

Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nhìn anh một chút, há mồm ăn.

“Rốt cuộc là em làm sao hả? Không thoải mái chỗ nào?”

Hắc Viêm Triệt vừa đút cô vừa nhẹ nhàng hỏi, từ sau khi cô mang thai anh liền trở nên dịu dàng hơn không dám tùy tiện lớn tiếng với cô sợ cô

không vui nên chỉ có thể học bao dung dụ dỗ cưng chiều.

Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu chỉ nhìn anh.

“Vậy vì sao không vui cả ngày ngẩn người buồn rầu, em đang nghĩ cái gì?” Hắc Viêm Triệt lấy một cái chén không múc canh bổ.

“Không có gì, Triệt em bàn với anh một chuyện được không?” Viên Cổn Cổn mềm mỏng nói.

“Ừ nói đi.”

“Nếu lần này em sinh con gái vậy để con bé theo họ của em được không?”

“Vì sao?” Hắc Viêm Triệt thổi thổi canh sau khi thử độ ấm mới đưa đến bên miệng Viên Cổn Cổn.

Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn uống xong mới chậm rãi nói: “Bởi vì con gái họ

Hắc nghe không êm tai, phải đặt tên thế nào? Hắc Quả Phụ? Hắc Mân Côi?

Hắc Hắc? Hắc Long Đông?”

Hắc Viêm Triệt nghe vậy tay cầm chén run một chút không nói gì nhìn cô.

“Sao anh nhìn em như thế? Chẳng lẽ không đúng sao? Hơn nữa, không phải

là tên Hách Hách đã đổi thành Hắc Viêm Hách sao, để cho con gái theo họ

em đi.” Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt biểu cảm rất là vô tội.

Quên đi, dựa vào chỉ số thông minh của cô thì cũng không thể yêu cầu quá xa vời.

“Được, vậy nếu là con gái em muốn đặt tên gì?”

“Viên Cầu Cầu?” Viên Cổn Cổn đắc ý tuyên bố cái tên mình suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được, cực kỳ vừa lòng.

Tay cầm chén của Hắc Viêm Triệt lại run lên, nhìn cô không biết nên nói cái gì.

“Không hay sao?” Viên Cổn Cổn nhìn anh im lặng lập tức trề miệng làm một bộ dáng lã chã chực khóc.

“Rất hay.” Hắc Viêm Triệt né tránh ánh mắt trong suốt của cô tiếp tục múc canh để tới bên miệng thổi nguội.

“Thật sao?” Viên Cổn Cổn lập tức nâng khuôn mặt tươi cười lên, thay đổi sắc mặt cực nhanh làm cho người ta nhìn thôi là đủ rồi.

“Ừ.”

“Nếu là sinh đôi thì làm sao bây giờ?” Viên Cổn Cổn ôm cổ anh làm nũng.

“Lại đặt thêm một cái tên.” Hắc Viêm Triệt phun ra một câu nói nhảm.

“Vậy thì đặt tên gì? Viên Đóa Đóa được không? Viên Đóa Đóa thật đáng yêu.” Viên Cổn Cổn hưng phấn nói.

“Ừ đáng yêu.” Hắc Viêm Triệt tiếp tục nói tr