
cô rất bứt rứt, vì sao
cô lại cảm thấy mình rất hổ thẹn với anh ta?
"Liễm Liễm, anh yêu em." Na Tịch Thịnh Duệ ôm chặt cô, thì thào nói.
Na Tịch Liễm Diễm ngẩn người, nhỏ giọng nói "Em cũng yêu anh Duệ."
Na Tịch Thịnh Duệ cười khổ một cái, tình cảm của cô đối với anh ta và
tình cảm anh ta đối với cô thì làm sao có thể giống nhau... Cô vẫn luôn
xem anh ta là anh trai, là người thân, ở sâu trong trí nhớ của cô, vẫn
luôn vì người đàn ông bị lãng quên kia mà giữ mình.
Newyork, nhà lớn họ Hắc.
Hắc Viêm Triệt để tài liêu lên trên bàn, mệt mỏi ngã ở trên giường lớn,
đôi mắt tím vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng ngây ngốc nhìn chằm chằm trần
nhà, một lúc sau anh lấy một cái áo ngủ màu đen dưới đáy gối ra, ngón
tay thon dài trắng nõn vuốt nhẹ trên vải lụa kia, cuối cùng dừng ở một
vùng nhỏ hơi lồi lên. Chỗ đó dùng chỉ màu đen thêu bốn chữ cái 'DOVE',
không cẩn thận nhìn thì căn bản là không nhìn ra, Hắc Viêm Triệt sờ qua
từng chữ từng chữ, động tác này đã lặp lại hơn 1 năm nay, rốt cuộc chữ
DOVE này có ý nghĩa gì? Vì sao ở trên áo, áo trong của anh, thậm chí là
trên khăn tắm đều có, là cô làm sao? Nếu phải, như vậy thì ý của cô là
cái gì? DOVE trong tiếng Đức chỉ bồ câu, cô làm như vậy là muốn nói cho
anh biết, cô muốn giống như bồ câu giương cánh bay lượn sao? Hắc Viêm
Triệt lắc lắc đầu, kèo ra một chút cười khẽ, làm sao cô có thể có chỉ số thông minh cao như vậy, hoặc là chữ DOVE này chỉ là vì lúc anh không
cho cô ăn chocolate, là con đường để cô trút giận, cô muốn nói cho anh
biết, cô muốn ăn chocolate Dove chắc là vậy... Dựa theo lối suy nghĩ của một người ngốc, đây là đáp án có khả năng nhất. Hắc Viêm Triệt xếp áo
ngủ lại thả lại dưới đáy gối, hơi ảo não thở dài, rốt cuộc là anh đang
làm cái gì, người cũng đà đi, vì sao anh còn phải nghiên cứu chuyện cô
từng làm là xuất phát từ tâm trạng và động cơ gì, thật sự là rất ngu
xuẩn, vì sao lâu như vậy còn chưa học quên được? Từ khi nào thì khả năng học tập của anh bị thoái hóa đến nước này... Cười cười tự giễu, nhắm
hai mắt lại.
Nhà lớn họ Long
"Long Tịch Bảo, anh không cho đi, em có nghe hay không!" Long Tịch Bác
nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo đang thu dọn đồ đạc.
Long Tịch Bảo quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nói "Em mặc kệ, thật vất vả mới điều tra được chỗ của Cổn Cổn, đánh chết em em cũng phải đi."
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của nhà Triệt không
cho em quản." Long Tịch Bác nhíu mày không khỏi cao giọng lên. Edit : babynhox
"Xí! Ai muốn quản cái con báo con phụ tình kia, em chỉ đau lòng cho Cổn
Cổn, em phải mau đến xem rốt cuộc bây giờ bạn ấy sống có tốt không, em
phải biết được lúc trước đã xảy ra chuyện gì." Long Tịch Bảo trừng lớn
mắt đẹp, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, cô ấy đối với Hắc Viêm Triệt có ý
kiến rất lớn.
"Em..." Long Tịch Bác không vui nhìn động tác thô lỗ của cô ấy, mở miệng muốn trách cứ lại bị Long Tịch Hiên đứng bên cạnh ngăn lại.
Long Tịch Hiên nhìn vẻ mặt kiên trì của Long Tịch Bảo nhẹ giọng nói "Một tháng, nhiều hơn một ngày cũng không được."
Long Tịch Bảo suy nghĩ, gật đầu thỏa hiệp.
"Không cần thu dọn đồ đạc, tới đó rồi mua." Long Tịch Hiên đi qua dắt tay cô ấy, vươn tay cưng chiều sờ sờ mũi cô ấy.
"Cũng được." Long Tịch Bảo vui vẻ hôn một cái lên trên mặt anh ta.
"Vậy đi thôi." Long Tịch Hiên nhìn anh trai của mình, dắt cô ấy đi tới
ngưỡng cửa, Long Tịch Bác đành chịu lắc lắc đầu, cũng đi ra phía trước.
"Các anh cũng đi? !" Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, ai oán ra tiếng.
“Em có ý kiến?” Long Tịch Bác vốn là không vừa ý lại bực tức nữa.
“Không, không ý kiến, đại gia, mời ngài”. Long Tịch Bảo vội vàng cười
lấy lòng, vươn tay ôm cánh tay anh ta đi ra cửa phòng, kẻ thức thời là
trang tuấn kiệt, cô biết rõ đạo lý này. Paris tôi đến đây, Cổn Cổn mình
đến đây, chờ mình đấy…
********************************************
Paris, 12 giờ trưa
“Hách Hách đang ngủ?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ ôm Na Tịch Liễm Diễm bên cạnh anh ta lên đùi, dịu dàng hỏi.
“Dạ.” Na Tịch Liễm Diễm vừa mới cho con bú xong, đỏ mặt hơi ngượng ngùng.
“Không phải lần trước em nói muốn học làm gốm sao, anh mời cho em một
người làm gốm, lát nữa người đó sẽ đến.” Na Tịch Thịnh Duệ cầm một khối
chocolate trên bàn trà thủy tinh lột giấy gói kẹo đưa đến trong miệng
cô.
Na Tịch Liễm Diễm há mồm ăn, tò mò nhìn anh ta “Thật sao? Là nam hay là
nữ? Không phải là anh không muốn em học sao? Vì sao lại cho em học rồi?”
“Người đó là nữ, xấp xỉ tuổi với em, không phải là anh không muốn em học mà anh không muốn em đi ra bên ngoài học, thế giới bên ngoài rất rối
loạn, anh không muốn em bị thương, hiểu không?” Na Tịch Thịnh Duệ dịu
dàng vuốt ve tóc dài của cô.
Na Tịch Liễm Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, tuy rất muốn đi ra bên ngoài
trải nghiệm cuộc sống khác nhau một chút, nhưng nếu anh không muốn, cô
sẽ không làm, dù sao mỗi ngày ở nhà cô xem tivi, chơi máy tính chăm sóc
Hách Hách cũng rất vui vẻ.
“Thật ngoan, anh đến công ty, đợi lát cô giáo tới em dẫn cô ấy đến phòng khách lầu ba, anh đã sắp xếp chỗ đó thành phòng