80s toys - Atari. I still have
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323122

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

ình, lấy lòng kéo tay Tạ Mẫn "Mẹ, nữ vương đại nhân. Người không phải rất bận hay sao? hơn nữa, đều do người nào đó, cả ngày khóa chặt con bên người."

Hạ Du Huyên đẩy trách nhiệm sang cho Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn không nói gì, nhếch môi. Cô nhóc này càng ngày càng lớn gan rồi, tuy nhiên nói cũng không sai.

"Ha ha. . . con, nha đầu này." Tạ Mẫn nhẹ nhàng vỗ trán Hạ Du Huyên.

"Mẹ, dì Lệ, vô sự không đăng tam điện bảo, nói đi. Tìm chúng con có việc gì?" Hạ Du Huyên giả dạng bề trên, làm bộ làm tịch đứng lên, nghiêm túc nhìn hai người nói.

"A đúng rồi, dì và mẹ con đang chuẩn bị đi du lịch khắp nơi. Vì thế, đến nói cho các con một tiếng." Ngải Lệ cười nhẹ.

"Đi du lịch? Con cũng muốn đi." Hạ Du Huyên kinh hỉ mở lớn hai mắt.

"Không cho phép."

"Không cho phép."

"Không cho phép." Ba âm thanh đồng thời vang lên.

Hạ Du Huyên nghi hoặc nhìn ba người.

"Mọi người từ khi nào thì ăn ý như vậy?" Hạ Du Huyên cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Lãnh Liệt Hàn.

"Hix. . .Huyên Huyên, dì và mẹ con đều đã hoa tàn ít bướm, nếu như con đi cùng chúng ta, sẽ ngột ngạt chết mất. Chúng ta chỉ là đi đâu đó một chút để giải sầu thôi a." Ngải Lệ nói lung tung.

"Huyên Huyên, ngoan ngoãn ở bên Hàn nhi đi, các con nên cố gắng bồi dưỡng tình cảm thật tốt." Tạ Mẫn nói.

"Bảo bối, lại đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

Hạ Du Huyên vẫn chưa hiểu gì, chỉ là đi chơi thôi mà, cho mình đi cùng cũng không có việc gì a.

Nghe lời ngồi xuống bên cạnh Lãnh Liệt Hàn "Tại sao anh cũng không cho em đi?"

"Nhóc con, em không có ở đây. Không sợ anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

"Anh dám! Ngày hôm qua anh còn. . ." Hạ Du Huyên lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng lại. Lắc đầu, hừ. Người đàn ông này còn nói chỉ có một mình cô, thế mà bây giờ đã nói muốn đi tìm người phụ nữ khác rồi ! ! !

"Vậy em vẫn đi sao?" Lãnh Liệt Hàn tiếp tục hỏi.

"Hừ." Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu, 'Bịch' một tiếng đóng cửa phòng lại.

Ngồi ở trên giường ôm gối trút giận.

"Nha đầu này, càng ngày càng không hiểu chuyện rồi." Tạ Mẫn lắc đầu nói.

"Không có chuyện gì, tính cách như vậy tôi rất thích. Hàn nhi con nói có phải không?" Ngải Lệ nhìn vẻ mặt tà mị của con trai mình.

"Dì Mẫn, mẹ. Chỉ sợ hai người lần này không phải là đi du lịch đơn giản như vậy." Lãnh Liệt Hàn không trả lời, nói sang một câu khiến cho hai người không khỏi run lên.

"Ha ha không hổ là Lãnh đương gia, quả nhiên thông tuệ hơn người." Tạ Mẫn tán thưởng nhìn Lãnh Liệt Hàn, giao con gái cho hắn, bà yên tâm hơn rồi.

Lãnh Liệt Hàn chỉ nhếch môi, không nói lời nào.

"Quả thật không phải chúng ta đi du lịch, mà là đi Anh quốc." Tạ Mẫn cảm thấy Lãnh Liệt Hàn dường như đã biết gì đó, cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nữa.

"Tìm cha của Huyên Huyên?" Lãnh Liệt Hàn nói.

"Đúng vậy. Cha của Huyên Huyên, kỳ thực vẫn luôn ở Anh quốc, chỉ là không thể phân thân, cho nên vẫn chưa thể trở về. Từ ngày Huyên Huyên được sinh ra, cũng 19 năm rồi, đằng đẵng 19 năm trời, ông ấy đều không về lấy một lần. Thậm chí một cú điện thoại cũng không có." Tạ Mẫn cười khổ.

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

"Kỳ thật con đã sớm phát hiện, ở một thời điểm không xác định nào đó đôi mắt màu hồng của Huyên Huyên sẽ chuyển sang màu tím, có phải không?" Một câu nói của Tạ Mẫn đã gợi lên hứng thú của Lãnh Liệt Hàn. Đơn giản bởi vì điều này có liên quan đến Hạ Du Huyên !

"Ừm."

"Kỳ thật, vào lúc Huyên Huyên ra đời, tử tinh thạch cũng đã tiến nhập vào hai mắt con bé, đó là sự lựa chọn của tử tinh thạch, lựa chọn Huyên Huyên." Tạ Mẫn nói.

"Nói cách khác, tử tinh thạch, vẫn luôn nằm trong mắt Huyên Huyên?" Lãnh Liệt Hàn bình tĩnh nói. Tử tinh thạch a, người người trong giớ hắc đạo đều muốn chiếm đoạt.

Thế nhưng nó lại nằm trong mắt Huyên Huyên! Điều này nếu như bị người khác biết được, cuộc sống sau này của Huyên Huyên, tuyệt đối sẽ không yên bình, cho dù có Lãnh Liệt Hàn anh ở đây, khả năng Huyên Huyên gặp nguy hiểm vẫn cực kỳ cao.

"Lần này dì cùng mẹ con đi Anh quốc, chính là vì muốn giúp đỡ Tu, đem tử tinh thạch từ trong mắt Huyên Huyên lấy ra. Nếu không lấy được, đôi mắt của Huyên Huyên, theo thời gian, sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy gì." Tạ Mẫn ưu thương nói ra.

"Không nhìn thấy? Vĩnh viễn?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhóc con của anh hoạt bát như vậy, mỗi ngày đều muốn một thứ gì đó mới lạ xảy ra, nếu có một ngày biết được mình không thể nhìn thấy gì, chắc chắn sẽ phát điên mất.

"Đúng vậy, cho nên, con nhất định phải chăm sóc Huyên Huyên cho tốt, hiện tại ở chỗ Tu đã có chút hi vọng, chỉ cần nghiên cứu thành công, tử tinh thạch trong mắt Huyên Huyên có thể sẽ lấy ra được. Đây chính là lý do lần này chúng ta đi Anh quốc."

"Nếu như không thành công?" Lãnh Liệt Hàn đưa ra câu hỏi, cũng là vấn đề mà mọi người không muốn nghĩ đến.

Đúng vậy a, nếu không thành công, chẳng lẽ phải chấp nhận nhìn Huyên Huyên càng ngày càng suy sụp? Đến cả đôi mắt cũng mơ mơ hồ hồ không nhìn thấy gì?

Ba người đều không nói gì.

"Chuyện này, không thể để Huyên Huyên biết được." Tạ Mẫn nhíu mày, mở miệng.

Thế nhưng, bọn