Polaroid
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322695

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

một lớp trang điểm dày cộp, duy chỉ có cô gái tóc đen thẳng dẫn đầu là nhìn xinh đẹp hơn một chút.

Tóc đen như thác nước phủ trên vai, lớp trang điểm dầy cộp làm cho cô ta trông

giống như một kẻ côn đồ đầu đường, chiếc váy đồng phục bị cô ta sửa ngắn đến mức có thể trực tiếp nhìn thấy màu sắc nội y ở bên trong. Áo thì

lại càng không phải nói, vốn là cổ chữ V, bị cô ta biến đổi lại càng lộ

ra rãnh vú sâu hoắm.

Hạ Du Huyên nhàn

nhạt liếc nhìn, hử? cô gái này dường như có chút quen mắt a. Oh, đâu chỉ quen mắt thôi đâu, cô gái giống như côn đồ ở trước mặt này, chính là cô gái ôn nhu xinh đẹp trước đó mình đã gặp qua khi đóng giả làm bạn gái

của Lãnh Liệt Hàn. Ôi ôi ôi, hiện tại nhìn lại, quả thực không giống như cùng một người.

Cô gái hung hăng trợn mắt liếc nhìn Hạ Du Huyên, cùng là đồng phục trường, tại sao cô ta mặc lên lại xinh đẹp như vậy?

Hơn nữa, hôm đó cô ta rất bẩn thỉu, mình không có nhìn kỹ rốt cuộc hình

dạng ra làm sao, hiện tại nhìn lại, hừ, tự nhiên lại xinh đẹp một cách

kỳ quái như vậy. Đáng ghét, Lãnh Liệt Hàn là của mình, ai cũng không thể cướp đi được.

Nghĩ xong, đôi tay lập tức hất đồ mà Hạ Du Huyên đang ăn ra, toàn bộ đều rơi xuống đất.

Hạ Du Huyên nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt đứng dậy, thân hình 1m 73 của cô nhìn xuống cô gái 1m 65 ở trước mặt.

Cô gái càng thêm to gan trợn trừng hai mắt, mặc dù đã cố gắng căng mắt ra, thế nhưng đôi mắt vẫn không to tròn bằng Hạ Du Huyên "Này, cái đồ tiện

nhân như mày làm sao có thể đi vào học viện này được?"

Hạ Du Huyên không lạnh không nhạt nói "Đến chó còn có thể trà trộn vào học viện này, tôi tại sao lại không thể chứ?"

Cô gái tức giận đến mức sắc mặt tái mét, người vây xung quanh càng ngày càng nhiều "Cô. . . Cô nói ai là chó?"

Hạ Du Huyên không sao cả nhún nhún vai "Người nào đó đã nhận thức là nói người nào rồi."

Cô gái run rẩy đôi môi, khinh thường nhìn Hạ Du Huyên "Cô biết tôi là ai

không? Tôi chính là thiên kim của gia tộc Thiên Thị, một trong những gia tộc nằm trong top 10 thế giới, Thiên Tinh Tinh."

Thấy Hạ Du

Huyên không nói lời nào, cho là cô đang sợ, vòng hai cánh tay ra trước

ngực "Hừ, Sợ rồi sao? nếu đã biết sợ thì hãy nhanh chóng quỳ xuống nhận

lỗi cho tôi."

Đúng lúc này, không biết là người nào đó hô lên một tiếng "A, Lãnh thiếu đến."

Biểu tình hung ác của Thiên Tinh Tinh ngay lập tức liền được thay thế bằng dáng vẻ mỏng manh yếu đuối "Lãnh thiếu."

Ai biết, Lãnh Liệt Hàn đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Thiên

Tinh Tinh, trực tiếp ngồi vào chỗ đối diện Hạ Du Huyên, say sưa ăn đồ ăn trưa đến hơn một vạn của mình.

Hạ Du Huyên vốn đang đói bụng,

thức ăn bị Thiên Tinh Tinh vứt xuống đầy đất, Hiện tại Lãnh Liệt Hàn lại còn ở trước mặt cô ăn ngon lành như vậy, vừa nhìn thấy cơn tức giận

liền tăng lên. Trực tiếp đoạt lấy đồ ăn của Lãnh Liệt Hàn, từng ngụm

từng ngụm ăn.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn một màn

này, trong mắt Lãnh Liệt Hàn rất nhanh hiện lên một chút ý cười, thế

nhưng vẫn lạnh băng mở miệng "Hạ Du Huyên, đây là của tôi."

Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng "Của anh thì thế nào? Bữa trưa của tôi bị người ái mộ anh hất xuống đất, còn không phải là tại anh sao."

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, không nói. Xung quanh càng thêm yên lặng như tờ.

Duy chỉ có Thiên Tinh Tinh âm ngoan nhìn Hạ Du Huyên ăn như hổ đói ở trước

mặt, lại giám cậy mạnh đi ăn đồ ăn của Lãnh thiếu? Đồ đáng ghét, mình

nhất định phải cho cô ta nếm thử mùi đau khổ.

Lại là giờ của lão yêu bà, Hạ Du Huyên đang say sưa ngủ, ai biết, trên bàn bỗng bụp một tiếng.

Hạ Du Huyên nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp, nhìn lão yêu bà trước mắt "Ừm? Lão yêu bà, có việc gì?"

Lão yêu bà tức giận đến nói không nên lời, ngón tay trực tiếp chỉ vào mũi Hạ Du Huyên "Cô, cô cút cho tôi, cút ra ngoài."

Hạ Du Huyên bĩu môi,đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Ồ? Lão yêu bà

chỉ bảo mình ra ngoài, cũng không có nói nhất định phải đứng phạt ở cửa. Suy nghĩ xong, giống như chuyện đương nhiên mà đi về phía trước.

Đi tới đi lui, âm thanh quen thuộc ở phía sau vang lên "Du Huyên?"

Hạ Du Huyên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Hàn Triết Húc "Hàn Triết Húc."

"Ha ha bây giờ là thời gian đi học, cô tại sao lại chạy ra ngoài?" Hàn Triết Húc vẫn ấm áp như vậy a.

Hạ Du Huyên không sao cả nhún nhún vai "Bị đuổi ra ngoài chứ sao."

Hàn Triết Húc lắc đầu "Đi theo tôi đi, nếu không, bị hội trưởng hội học sinh bắt được, có thể cô sẽ không dễ chịu chút nào đâu."

Hạ Du Huyên nghĩ nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hàn Triết

Húc. Cho đến khi nhìn thấy ba chữ to đùng 'Hội học sinh' ở trước mặt.

"Cái đó, bây giờ là thời gian lên lớp, không phải anh nói nếu bị hội trưởng

hội học sinh bắt được sẽ rất thê thảm sao? tại sao anh còn dẫn tôi tới

đây?"

"Hội trưởng bình thường cũng không hay tới hội học sinh,

những chuyện lớn chuyện nhỏ kia đều là hội phó như tôi đến xử lí." Hàn

Triết Húc giải thích, đẩy cửa đi vào, Hạ Du Huyên cũng theo vào sau.

"Thì ra anh là hội phó a, vậy thành tích của anh khẳng định là rất tốt rồi." Hạ Du Huyên vừa nói, vừa ngồi xuống mộ