
u tích bạc phát. Chân ngôn bát tự, ngẫm lại chân ngôn bát tự a."
Gầm
Lãnh Liệt Hàn xong, cười yếu ớt nắm lấy ly rượu trong tay Lãnh Liệt Hàn, quay về người đàn ông chúc rượu giơ lên đáp lễ, nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn ta sửng sốt một chút, cười ha ha cũng nâng cốc uống sạch.
Một bên Đường Sâm rảnh rỗi không chịu nổi, kéo Lãnh Liệt Hàn muốn anh uống "Hàn, đến, tôi mời cậu."
Hạ Du Huyên đánh vào tay Đường Sâm một cái, trừng mắt nhìn Đường Sâm.
"A, đau quá. Huyên Huyên, cô làm gì thế." Đường Sâm ai oán liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên sửng sốt một chút, cười ha ha một hồi "Không có gì, tôi nghĩ muốn cùng anh uống rượu thôi."
Đường Sâm liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn vùi đầu vào cần cổ Hạ Du Huyên, trong mắt
chợt lóe lên ý cười. Nâng ly lên, cùng Hạ Du Huyên chạm ly.
Mấy
lần nâng ly rồi hạ xuống, hai gò má Hạ Du Huyên nhiễm lên một tầng đỏ
ửng, có điều tửu lượng cũng không tệ lắm, đổi lại những cô gái khác có
thể một chén đã say rồi.
Hạ Du Huyên giống như nghiện rượu, lôi kéo Đường Sâm chơi oản tù tì.
"Ha ha, cô thua rồi." Đường Sâm cười to, đem rượu tới.
Hạ Du Huyên vừa định uống, Lãnh Liệt Hàn hất khuôn mặt đỏ bừng lên "Bảo bối, anh đến uống giúp em."
"Anh vẫn là ngủ đi, Lãnh đương gia, nơi này không có ai cần con ma men như anh tới cứu a."
"Nhưng mà, anh không thể để cho bọn họ chuốc say em a." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu lên tiếng.
"Không có chuyện gì." khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên càng thêm ửng đỏ.
Lãnh Liệt Hàn nở nụ cười câu hồn "Bảo bối thật tốt."
Hạ Du Huyên kích động phun máu, người đàn ông này không có chuyện gì cười
như vậy làm gì, vạn nhất những cô gái kia thật sự nhào lên, cô đánh
không lại làm sao bây giờ?
Trái tim nhỏ của Hạ Du Huyên điên cuồng rầm rầm nhảy lên, có một đống người tới chúc rượu.
Hạ Du Huyên không nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có lúc quên mình vì tinh
thần người vì quốc gia chủ nghĩa. Quên mình vì người a! !
Hạ Du Huyên nâng ly lên, quay về phía những người chúc rượu kia từng chén từng chén vào bụng.
"Này, Hàn. Bảo bối nhà cậu thật sự say rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.
"Tôi nhìn thấy." Người đàn ông mắt phượng quét qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cô gái có dung mạo tuyệt sắc.
Đường Sâm nghe thấy âm thanh của Lãnh Liệt Hàn giống như có chút không vui, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn. "Này, Hàn. Bảo bối nhà anh dường như đã say rượu rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.
"Tôi nhìn thấy rồi." Đôi mặt phượng của người đàn ông đảo qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cô gái có dung mạo tuyệt sắc.
Đường Sâm nghe thấy thanh âm của Lãnh Liệt Hàn dường như có chút không vui, ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Liệt Hàn.
Trong ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn dường như hiện lên một tia lửa giận "Sâm, tại sao cậu chuốc say cô ấy thành cái bộ dạng này?" Lãnh Liệt Hàn ôm thân
thể mền mại như không xương của cô vào lòng, rõ ràng đã say đến không
biết trời đất là gì.
Khóe miệng Đường Sâm giật giật vài cái "Rõ
ràng anh muốn cô ấy say mà. Em chỉ là có lòng tốt muốn giúp anh mà thôi, anh còn trách cái gì? Cũng không phải chỉ có một mình em chuốc rượu."
"Tôi đúng là muốn như vậy, nhưng cũng không nhờ cậu làm." Lãnh Liệt Hàn âm trầm liếc nhìn Đường Sâm.
"Mẹ nó, lão tử giúp anh, anh còn muốn tính sổ?" Đường Sâm buồn bực trợn mắt nhìn anh.
Lại một đám người nữa bắt đầu đi đến mời rượu "Lãnh. . ." Nhưng bị ánh mắt
của người đàn ông làm cho sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau, sau đó,
lập tức giải tán.
"Ưm, Hàn." Hạ Du Huyên ngà ngà say, mông lung lẩm bẩm một câu.
"Ừ, anh đây." Lãnh Liệt Hàn thu lại ánh mắt nguy hiểm, sủng nịnh nhìn bảo bối trong lòng, rồi sải bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người rời đi, Mộc Y Sương lúc này mới bưng bánh ngọt qua "Đường Sâm, bọn họ làm sao vậy?"
"Không có việc gì, hừ, tên hỗn đản này." Đường Sâm rống xong, cũng xoay người kéo Mộc Y Sương rời đi.
Trên đường đi, Lãnh Liệt Hàn ôm theo cơn thình nộ quay về căn biệt thự bên bờ biển.
Về đến nơi, Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi vào phòng ngủ trên lầu hai.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt cô. Hơi thở nóng
bỏng của cô mang theo một chút hơi rượu, thật dễ làm cho người ta phạm
tội mà. Ngón tay Lãnh Liệt Hàn miêu tả đường cong hoàn mỹ trên bờ môi
cô.
"Nhóc con, làm sao bây giờ? Anh giống như không bao giờ ăn đủ." Lãnh Liệt Hàn nhìn cô, tinh tế quan sát một lượt.
Ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, phác họa xương quai xanh của cô. Hai
ngón tay thư thái di chuyển, từng chút từng chút một đi thẳng xuống
dưới.
"Hàn." Hạ Du Huyên ưmm một tiếng, xoay xoay đầu.
"Ừm." Lãnh Liệt Hàn cười nhìn cô. Âm thanh gợi cảm trầm thấp bay toán loạn trong bầu không khí.
Bàn tay to lớn bị ngăn cách bởi một lớp vải, nhẹ nhàng chêu chọc nơi đẫy đà cao vút của cô.
"Bảo bối, anh muốn ăn em a. . ." Lãnh Liệt Hàn sáp vào, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng thổi vào tai cô.
"ha ha. . . rất ngứa a. . ." Có lẽ do Hạ Du Huyên say rượu, nên âm thanh cười cười không dừng lại được.
Lãnh Liệt Hàn nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê hoặc "Bảo bối, em nói anh nên làm thế nà