Snack's 1967
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323392

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

, Ngân Long đồng thời đáp lại.

Bên trong xe thể thao

Lãnh Liệt Hàn nhìn bảo bối trong ngực "Nhóc con, em có biết chỉ một chút xíu thông tin vừa rồi bị lộ ra, anh sẽ tổn thất bao nhiêu không?"

"Chậc, mới một tỷ ba thôi mà, tổng giám đốc sẽ không vì con số nhỏ như vậy mà

tính toán với một người nghèo như em đó chứ." Hạ Du Huyên ủy khuất chớp

chớp hai mắt.

"Nhóc con." Người đàn ông nhếch môi, hung hăng hôn lên.

Hồi lâu sau, người đàn ông mới rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia. Hạ Du Huyên cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông.

"Hàn, em không có làm tổn thất một chút tiền nào của công ty a, thật đó, đấy

chỉ là thủ thật che mắt mà thôi." Hạ Du Huyên vẫn sợ người đàn ông tức

giận, cấp tốc giải thích.

"Nhóc con, ngay cả anh em cũng dám gạt rồi hả? Hử?" Lãnh Liệt Hàn lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Anh còn không biết, bảo bối nhà anh là cao thủ máy tính hay sao?"

"Không tính là cao thủ, thế nhưng từ một chiếc máy tính mà thâm nhập vào một

chiếc máy tính khác thì rất đơn giản. Anh thử nghĩ xem, máy tính của anh và máy tính của Phác Cận Huệ được kết nối với nhau, vì vậy để gửi đến

một chút thứ linh tinh vào đó là rất dễ dàng nha." Hạ Du Huyên nói.

"Tiểu bại hoại thông minh." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh cười, cọ cọ lên chiếc mũi cao thẳng của cô.

"Vừa rồi anh đã nói, nói rằng thật thảm khi yêu phải tiểu bại hoại như em. Vậy anh sẽ không hối hận đó chứ?"

"Yêu tinh." Nói xong, một lần nữa bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng. Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt.

Mộc Y Sương hưng phấn lôi kéo Hạ Du Huyên chạy tán loạn khắp nơi. Nếu như

là bình thường, Hạ Du Huyên sẽ luôn luôn bị người đàn ông Lãnh Liệt Hàn

kia bá đạo chiếm hữu, muốn liếc mắt nhìn cô ấy một chút cũng không được, cưng chiều đến muốn chết đi được.

Hôm nay trong hắc đạo có hội nghị quan trọng, cho nên Lãnh Liệt Hàn mới phải tự mình dự họp.

Vì vậy, Hạ Du Huyên hôm nay là thuộc về Mộc Y Sương cô.

"Sương Sương, cậu rốt cuộc muốn lôi kéo mình chạy đi đâu?" Hạ Du Huyên bất đắc dĩ nói, cô gái ở phía trước vẫn đang chạy không ngừng, giống như không

biết mệt là gì.

"Ai nha, Huyên Huyên. Mình cho cậu biết nha, đợi

lát nữa dẫn cậu đến chỗ này rất hay. Bên trong có rất nhiều anh chàng

đẹp trai nha." Mộc Y Sương đúng là người mê trai trầm trọng.

Hạ

Du Huyên nâng chán, cô gái nhỏ này từ bé đã là một đại háo sắc, cứ hễ

nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào liền ngay cả bản thân cô ấy tên là gì

cũng không biết.

"Sương Sương, Đường Sâm nhà cậu cũng là đại soái ca a, tại sao không nhìn anh ta?" Lãnh Liệt Hàn thì lại càng hoàn mỹ.

Hạ Du Huyên cau mày, dừng bước, đứng tại chỗ.

"Ai nha, cái đó

không giống. Đường Sâm nhìn chán rồi, soái cái P(cái mông) a? Còn có a,

Lãnh Liệt Hàn nhà cậu cũng là anh chàng đẹp trai hiếm có, có điều ai dám nhìn?" Mộc Y Sương ám muội nháy mắt với Hạ Du Huyên.

Hạ Du

Huyên xem thường nâng khóe miệng "Này, được rồi. Trên thế giới nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, cậu nhìn không hết đâu. Lại nói, cậu còn có

Đường Sâm a."

Mộc Y Sương bĩu môi, không nói lời nào.

"A a a. . . Tránh ra, mau tránh ra. Sắp đâm vào rồi a." Từ phía xa xa có một chiếc xe máy mất khống chế, đang lao đầu về phía Hạ Du Huyên.

Đúng lúc sắp đâm vào, có một sức lực mạnh mẽ kéo Hạ Du Huyên ra.

"A." Một tiếng kêu rên.

Hạ Du Huyên ngẩng đầu lên, là một người đàn ông có mái tóc rối màu bạc rất chói mắt, khuôn mặt đẹp trai, thoạt nhìn ấm áp như ánh mặt trời. Con

ngươi màu xanh đẹp đẽ nhiễm thêm một chút đau đớn.

"Ách. . Anh,

không sao chứ." Hạ Du Huyên nhìn người đàn ông vài lần, cảm thấy người

đàn ông này tuy rằng không thể sánh bằng Lãnh Liệt Hàn, có điều, khí

chất lại rất xuất chúng.

"Ừm. . . Không có chuyện gì." Người đàn ông hồi phục nụ cười tươi tắn ấm áp, trả lời.

"Huyên Huyên, cậu không sao chứ." Mộc Y Sương căng thẳng kiểm tra khắp người Hạ Du Huyên.

"Yên tâm, Sương Sương, mình không sao. Ngược lại là anh chàng đẹp trai này

mới có sao đó." Nói đến anh chàng đẹp trai, Mộc Y Sương đột nhiên ngẩng

đầu lên, ánh mắt lấp lánh toả sáng.

"Anh chàng đẹp trai, anh tên

gì? Có muốn tôi. . . chúng tôi đưa anh đi bệnh viện?" Vẻ mặt Mộc Y Sương vô cùng hưng phấn, rõ ràng người ta còn đang bị thương đấy.

"Không cần, không có chuyện gì." Người đàn ông cười cười, lịch sự từ chối.

"Được rồi. Nhưng mà anh đã cứu Huyên Huyên. Coi như anh không đi bệnh viện,

nhưng tốt xấu gì anh cũng phải nói cho chúng tôi biết anh tên gì chứ,

lưu lại số điện thoại, sau đó chúng tôi sẽ nhiệt tình báo đáp a." Nói

cho cùng, Mộc Y Sương chính là muốn phương thức liên lạc.

Cô xin

thề, người đàn ông này tuyệt đối là người đẹp trai tiếp theo cô nhìn

thấy sau Lãnh Liệt Hàn, Sở Thiên Ngạo và Đường Sâm. Anh ta quá đẹp trai.

“Hix. . . ” Người đàn ông nhìn vào vẻ mặt nhàn nhã lại mang theo một chút xa

cách của Hạ Du Huyên ở bên cạnh. Trong ánh mắt chợt lóe lên một chút

nghiền ngẫm rồi biến mất rất nhanh. Cô xin thề, người đàn

ông này tuyệt đối là người đẹp trai tiếp theo cô nhìn thấy sau Lãnh Liệt Hàn, Sở Thiên Ngạo và Đường Sâm. Anh ta quá đẹp trai.

“Hix. .