Snack's 1967
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 8.5.00/10/278 lượt.

, nam toàn bộ ra ngoài." Mộc Y Sương định ở lại phòng trực tiếp đỡ đẻ!

Có một vài người vẫn không chịu đi, Mộc Y Sương trầm mặt rống to "Còn không nhanh ra ngoài, muốn Huyên Huyên đau chết hay sao?"

"Ra ngoài. Đúng đúng, đi." Mấy người đàn ông đều tự giác đi ra ngoài, chỉ

có Lãnh Liệt Hàn là bị Thanh Long, Ngân Long và Đường Sâm dùng sức lôi

ra.

Cửa phòng bệnh hung hăng đóng lại.

"Nhanh, Oánh Oánh

cậu chuẩn bị nước ấm, Hề Linh chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ, còn Lạc Tình

chuẩn bị kéo, những người khác trông trừng bên người Huyên Huyên khích

lệ cô ấy. . ." Mộc Y Sương lúc này vô cùng bình tĩnh an bài cho mọi

người, một chút cũng không khẩn trương, bộ dạng lúc này so với khi cãi

nhau với Đường Sâm khác xa một trời một vực.

"Huyên Huyên, hít sâu, làm theo tớ. . .nào."

"Hít vào. . ." Hạ Du Huyên làm theo mệnh lệnh hít vào theo.

"Thở ra. . ."

"Đúng rồi, rất tốt, làm lại nào. . ." Trong lúc Mộc Y Sương chỉ đạo, Hạ Du Huyên gian nan làm theo mệnh lệnh hít vào thở ra.

Bên ngoài phòng bệnh

Lãnh Liệt Hàn sốt ruột đến mức hung hăng đấm một quyền vào vách tường trắng

tuyết. Vách tường vốn phẳng lì bóng loáng, bởi vì cú đấm của Lãnh Liệt

Hàn mà lõm xuống một đoạn.

"Sao lại thế này? Đã qua lâu như vậy còn chưa có ra là sao?" Lãnh Liệt Hàn rống to, chỉ thiếu chút nữa là phả cửa xông vào.

"Ai ai, anh đừng đập loạn nữa. Bệnh viện nhà anh cũng bị chính anh phá hỏng rồi." Đường Sâm bất đắc dĩ nâng trán.

"Đương gia, sinh em bé quả thực rất cần sự nhẫn nại." Thanh Long mở miệng.

"Hỗn đản, nếu tên tiểu tử hỗn đản kia còn không chịu ra, tôi sẽ ném nó đi."

Có thể do những lời này, bên trong truyền tới một tràng tiếng khóc đinh

tai nhức óc.

"Oa oa oa. . ."

Lãnh Liệt Hàn vui vẻ, trực

tiếp đá bay cửa phòng bệnh xông vào trong, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn

đã trở nên trắng bệch của người đang nằm trên giường, đau lòng hôn lên

trán cô "Bảo bối, vất vả rồi."

Hạ Du Huyên thở hồng hộc "Hàn, em muốn nhìn con một chút."

Lúc này, đứa bé đã được quấn khăn trắng quanh mình. Sở Thiên Ngạo nhìn

xuống khuôn mặt đẹp trai phiên bản thu nhỏ, đưa tới trước mặt Hạ Du

Huyên "Huyên Huyên, con trai."

Hạ Du Huyên ôm bé, rúc vào trong

lòng Lãnh Liệt Hàn, hài lòng nhếch miệng, trong ánh mắt tràn ngập tình

thương của mẹ "Con trai, con trai của mẹ."

"Hàn, con của chúng ta." Ai ngờ, người đàn ông này lại chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục đau lòng vỗ về cô.

Hừ, giám khiến cho bảo bối của anh đau đớn nhiều như vậy, tên tiểu tử này.

Hạ Du Huyên khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ đưa con cho Sở Thiên Ngạo.

"Chúng tôi ôm thằng bé ra ngoài trước, nhớ chăm sóc cẩn thận cho Huyên Huyên." Mộc Y Sương nói xong, đi theo mọi người ra ngoài, để lại không gian

riêng cho Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.

--- ------

"Bảo bối, rất đau phải không?" Lãnh Liệt Hàn đau lòng hôn lên từng giọt mồ hôi trên mặt cô.

Hạ Du Huyên không có trả lời "Hàn, đó là con của chúng ta."

Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Ừm, anh biết." Chính vì là con bọn họ, anh mới để yên cho tên nhóc chết tiệt đó làm bảo bối của anh đau đớn như vậy.

Xem ra, phải tống thằng nhóc này đi mới được.

"Ông xã. . ." Hạ Du Huyên dường như hiểu được suy nghĩ của Lãnh Liệt Hàn, vì vậy ngọt ngào kêu lên một tiếng.

Một tiếng ông xã này, khiến cho Lãnh Liệt Hàn cảm thấy ngọt ngào đến tận xương tủy.

Khuôn mặt người đàn ông dần dần nhu hòa xuống, ôn nhu sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên "Bà xã, làm sao vậy?"

"Ông xã, con trai còn nhỏ, để nó bên cạnh chúng ta đi."

". . ."

Thấy người đàn ông không nói lời nào, Hạ Du Huyên đành ôm cổ anh, vô cùng

thân thiết cọ cọ lên khuôn mặt anh "Ông xã, anh đáp ứng em đi."

"Ông xã. . .Ông xã. . .Ông xã ông xã ông xã."

Cực kỳ rõ ràng, Lãnh Liệt Hàn được cô nhóc này gọi thân mật như vậy, tâm tình cũng mềm nhũn theo, gật gật đầu "Được."

"Ừm, vậy tên của con. . ." Hạ Du Huyên cẩn thận hỏi.

"Bảo bối, anh phát hiện thấy, từ khi tên tiểu tử kia được sinh ra, em luôn chỉ nghĩ đến nó?" Người đàn ông tỏ ra ghen tị.

Hạ Du Huyên hôn lên khóe miệng của anh, lại bị anh chế trụ sau ót, cánh môi gắt gao quấn lấy nhau.

Một hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn mới buông cô gái trong lòng ra "Không phải em đã sớm nghĩ xong rồi sao?"

Anh biết, Hạ Du Huên đã sớm quyết định xong tên cho con, còn cần hỏi ý kiến của anh làm gì?

Hạ Du Huyên le lưỡi "Lãnh Dạ Tước, như thế nào?"

"Ừm." Người đàn ông gật đầu, coi như đã đồng ý.

Hạ Du Huyên nhếch môi, tiếp tục hôn lên môi người đàn ông.

Bản thân mang thai mười tháng, phụ nữ khi mang thai tính tình luôn rất

không tốt. Nhưng người đàn ông này vẫn luôn bao dung cô, mặc kệ cô cố

tình gây sự như thế nào, anh đều không có trách cứ nửa câu.

Người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể không thích? làm sao có thể không đau lòng?

Không chỉ có anh đau lòng cho cô, mà chính cô cũng sẽ đau lòng cho anh.

Vì cô, Lãnh Liệt Hàn đã vô cùng nhẫn nại và bao dung, dành toàn bộ sự sủng ái cho cô.

Vì lẽ đó, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh, trân trọng anh và yêu anh mãi mãi.

Người đàn ông bá đạo này rất thích ăn dấm chua. Điều này. . .

Khẳng định anh là người đàn ông yê