
a có vẫy đuôi với cô nữa mà thôi! Anh tựa như một tên đầy tớ thấp hèn từ thời cổ xưa, quỳ dưới chân một Nữ Vương cao ngạo và xinh đẹp nhất trên đời.
"Nể tình anh lần đầu tiên vi phạm, tôi tha thứ cho anh một lần. Từ nay về sau không được phép làm như vậy nữa, anh không có quyền được chủ động, cho dù muốn hôn, phải là tôi hôn anh trước!"
"Hả?" Cô nói sao?
Ngụy Minh Vũ đang há to miệng ngỡ ngàng, hoàn toàn đờ người bất động thì hai tay Bạch Vận Đình vòng lên cổ kéo anh về phía mình, từ từ đối diện với đôi môi đầy gợi cảm của anh....
"Bùm…" Bộ não Ngụy Minh Vũ trong nháy mắt nổ tung!
Đây là sự thực ư? Không phải mình đang nằm mơ chứ? Người con giá mà mình tôn thờ coi như một Nữ Vương thế nhưng lại chủ động hôn mình?
Cả người Bạch Vận Đình gần như lọt thỏm vào trong lòng Ngụy Minh Vũ, cơ thể mềm mại thơm ngát như không xương tựa hẳn vào ngực anh....
Làn tóc đen mãnh nhuyễn đùa nghịch khắp mặt khiến anh hơi ngứa, quanh mũi là hương thơm dìu dịu của hơi thở, đó là mùi thơm đặc biệt thuộc về cô....Những thứ này kích thích mạnh vào giác quan cùng dây thần kinh của Ngụy Minh Vũ.
Ngụy Minh Vũ cảm thấy máu nóng trong người như đang sôi trào ùng ùng xông lên não, toàn thân cứng ngắc như đá, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Tuy rằng bản thân chủ động ngã vào lòng người khác, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên thân mật với người khác phái, Bạch Vận Đình lại là người chủ động, cho nên cũng chỉ dám liếm nhẹ vờn quanh trên môi Ngụy Minh Vũ.
Đùa bỡn với môi anh một hồi, toàn bộ dũng khí nhất thời biến mất hầu như không còn, cô xoay mặt đi tính đẩy anh ra nhưng tay đã bị anh giữ lại.
"Cô Bạch....Vận Đình......"
Tay Bạch Vận Đình bị Ngụy Minh Vũ nắm rất chặt trong lòng tay mình, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng như lửa phát ra từ anh khiến cho mặt cô bừng bừng nóng lên.
Cô không biết tại sao mình lại chủ động hôn anh, mới vừa rồi anh hôn lén cô cũng không hề tức giận. Chẳng những không giận, ngược lại trong lòng dường như còn đang mơ hồ mong đợi điều gì đó xảy ra kế tiếp.
"Vận Đình......" Lồng ngực Ngụy Minh Vũ phập phồng với tốc độ cực nhanh, từ từ áp người về phía cô, hơi thở nam tính nóng bỏng phả tới tấp vào mặt cô.
Bạch Vận Đình rũ mí mắt không dám nhìn anh, hàng lông mi thật dài lo lắng run run, gò má trắng mịn vọt đỏ hồng lên như hoa Anh Đào nở rộ vào đầu mùa xuân xinh đẹp đến mức khiến người không thể không hái, hoàn toàn khác xa với vẻ lạnh lùng cao ngạo của ngày thường.
Nét thẹn thùng hiếm thấy này như chất độc ngấm sâu vào người Ngụy Minh Vũ, anh không nhịn được vòng qua eo cô, mỗi lúc thắt chặt hơn, sau đó, từ từ cúi đầu xuống....Hai bờ môi nóng rực đặt lên đôi môi hồng nhạt yêu kiều như hoa của cô.
Môi cô tựa như cánh hoa dính mật, làm anh khó kìm lòng nổi cạy mở đôi môi ấy ra, đưa đầu lưỡi thăm dò vào nơi sâu nhất trong miệng cô.
Đầu lưỡi dẻo dai của anh không tốn sức chút nào bắt được chiếc lưỡi thơm ngọt của cô, môi lưỡi triền miên không rời, lồng ngực anh như có dòng nhiệt nóng ào ào tuôn chảy....
Mà cô thì không ý thức bật lên tiếng “Ưm”, cảm giác lần đầu tiên da thịt tiếp xúc làm cho con người ta vừa hoảng vừa sợ, nhưng có một loại cảm giác rất tuyệt khó nói thành lời, phần eo của cô đã tê dại mềm nhũn….
Phản ứng của cô không thể nghi ngờ là một loại khích lệ vô hình, khiến anh càng thêm nhiệt liệt hôn lấy hôn để.
Quyết tâm, êm ái, trăn trở rồi lại quyết liệt hơn....Anh thỏa thích hôn lấy bờ môi hồng mà anh đã khát vọng từ bấy lâu, tình cảm mãnh liệt không kiềm chế nổi trào dâng lai láng.
Dần dần, nụ hôn càng trở thành tấn công kịch liệt.
Anh mút thật sâu chiếc lưỡi mềm mại ngon ngọt ở trong miệng cô, không hề bỏ qua mọi ngóc ngách nào trong khoang miệng, không ngừng tấn công đòi hỏi hương thơm lẫn sự mềm mại dường như chỉ dành riêng cho bản thân, cũng không hề che giấu mà thể hiện hết sự thâm tình của mình dành cho cô qua nụ hôn này.
Thân thể của hai người chẳng biết từ lúc nào đã dán chặt cùng nhau, tựa như một đôi song sinh hôn đến quyến luyến không nỡ rời xa....
Ngụy Minh Vũ ước chi có thể được nuốt trọn người con gái mình đã thầm yêu từ rất lâu vào lòng ngay lập tức. Cánh tay Ngụy Minh Vũ siết chặt vòng eo mềm mại tưởng chừng như vừa chạm đến liền có thể vỡ của cô, nhiệt liệt đòi hỏi chất mật ngọt trong miệng cô.
Cô cũng theo bản năng ôm lấy cổ anh, hơi hé mở cái miệng nhỏ nhắn, ngoan ngoãn mặc tình cho anh chu du ở trong miệng mình.
Cô cũng không hiểu mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa sôi. Anh thở rất mạnh, đầu lưỡi kiên trì bền bỉ, lồng ngực rắn chắc....Những gì thuộc về anh đều khiến cho cô mê đắm mất kiểm soát!
Anh rõ ràng chỉ là một chú chó trung thành được cô thu nhận về để giúp đỡ cho mình, nhưng tại sao khi chú chó trung thành này bất chấp gia quy bổ nhào lên người mình thì cô chẳng những không nổi giận, ngược lại còn đắm chìm thỏa thích dây dưa cùng với nó?
Cho dù cô không muốn anh rời đi, chỉ muốn giữ chân anh ở lại bên cạnh, cũng đâu cần thiết phải "Hy sinh" tới mức này chứ?
Bạch Vận Đình thật không biết tại sao, đầu óc cô lúc nà